Bạn đang đọc: Khổ tâm vì mẹ
Có những thời gian vì mấy tháng liền không được ăn miếng thức ăn nào, tôi rất thèm khát một bữa thịt lợn kho, nghĩ nếu mình được ăn bây giờ sẽ rất ngon. Nói qua như vậy để mọi người thấy đời sống tuổi thơ của tôi vô cùng cơ cực. Trở lại với yếu tố của mẹ tôi, bà sống rất xấu đi, luôn trong trạng thái u sầu và hay than vãn. Nếu những thứ không phải mẹ làm hoặc chủ ý của mẹ thì mẹ luôn tìm ra một nguyên do nào đó để chê bai. Ngày tôi còn nhỏ đã trở thành đối tượng người tiêu dùng để mẹ chì chiết bà nội, mẹ và bà không hợp nhau. Mẹ nói những lời khá khó nghe về bà và còn bảo tôi gặp bà thì tránh ra không chào .Thời đó tôi còn rất nhỏ, không hiểu được những chuyện của người lớn nên mẹ bảo sao nghe vậy. Tôi thân mật với bà nội, bà cũng thương tôi nên chỉ ít ngày không vào nhà bà là tôi nhớ và vào ngủ cùng bà. Lớn lên ra ngoài xã hội và học thêm được nhiều điều, tôi mới hiểu mình đã bị bạo hành tinh thần mà bản thân không hề hay biết. Mẹ cũng hay kể với tôi về những khoản nợ người này người kia rồi than vãn không biết khi nào mới trả được nợ, từ lúc tôi còn học tiểu học. Trong khi ở tuổi đó tôi cần phải ăn học, chơi, bởi mẹ có nói tôi cũng không hề giúp được gì. Vì thương mẹ nên tôi cứ bị ám ảnh về những khoản nợ đó .Theo thời hạn, tôi lớn lên, rời xa gia đình đi học ĐH. Tôi chịu khó siêu thị nhà hàng, tập gym nên giờ thể trạng cũng không khác nhiều bạn hữu đồng trang lứa rất lâu rồi, thậm chí còn còn tốt hơn. Ra trường tôi làm toàn bộ những gì hoàn toàn có thể chỉ để có thêm tiền phụ giúp mẹ, thậm chí còn có những hôm thao tác chân tay đến hai, ba giờ sáng. Sau nhiều năm đi làm cộng với sự cố gắng, tôi đã lên làm quản trị cho một tập đoàn lớn lớn của quốc tế với mức lương đáng mơ ước. Tôi có vợ con, xe ôtô, đang thuê nhà vì còn dồn khá nhiều tiền để lo cho gia đình. Tôi dự trù tích góp tiền để mua nhà. Có thể nói trong cùng độ tuổi ngoài 30, tôi được xếp vào nhóm thành công xuất sắc trong đời sống .Cũng từ đây, nhiều chuyện rắc rối với mẹ khiến tôi rất đau đầu và căng thẳng mệt mỏi. Mẹ khó chiều chuộng, không được lòng mọi người, thế cho nên số người chơi với mẹ rất ít, còn lại hoặc là không chơi với nhau hoặc từ mặt nhau. Mẹ luôn than vãn với tôi về những khoản nợ nần từ ngày tôi mới ra trường. Tôi biết thế nên đi làm bao nhiêu phần đông đều gửi tiền về cho mẹ trả nợ và sắm sửa. Tôi đã ngây thơ nghĩ rằng cứ gửi hết tiền cho mẹ, sau khi trả hết nợ và sắm sửa mẹ sẽ bảo thôi con lo cho gia đình nhiều rồi, giờ là lúc lo cho đời sống của mình. Tôi đã nhầm .Sau gần chục năm đi làm và gửi cho mẹ tương đối tiền nhưng mẹ vẫn báo còn nợ nhiều. Tôi nói giờ mẹ còn nợ những ai thì cộng tổng lại, con trả một lần cho xong, cứ li ti như vậy không biết đến khi nào mới trả xong. Như thế mẹ cũng không phải đau đầu và tôi có thời hạn để lo cho đời sống của riêng mình. Câu vấn đáp tôi nhận được luôn là : ” Cứ gửi tiền về đây mẹ tự lo được. Mẹ có tiêu hoang tiêu phí gì đâu “, nhiều lúc mẹ còn giận dỗi, nói tôi không tin cậy. Tôi có cảm xúc mẹ không hề muốn tôi biết gia đình đang còn nợ những gì .
Những chi phí lớn nhỏ trong gia đình đều một tay tôi lo hết; từ trả nợ cũ nợ mới, xây sửa nhà cửa, cưới vợ, sinh con, đồ đạc trong nhà tôi sắm không thiếu thứ gì. Gần đây mẹ lại tiếp tục gọi điện than vãn về việc vay ngân hàng và người thân, tổng cộng gần 100 triệu đồng, nói là để trả nợ tiền xây nhà chưa trả hết và chi tiêu những thứ cần thiết khác. Thú thật tôi cũng không chắc mẹ nợ thật hay không. Tôi cũng không nói gì quá nhiều, chỉ ậm ừ vì biết chắc mình sẽ phải là người gánh phần nợ đó dù rất mệt mỏi.
Đỉnh điểm là sau đó khoảng chừng vài tuần, mẹ ở nhà tự xây sửa thêm những khuôn khổ khác mà theo tôi nhẩm tính cũng tốn tương đối tiền, trong khi nó thật sự không thiết yếu. Tiền để làm cái này tôi biết chắc mẹ không có đồng nào vì ngoài tôi chu cấp ra thì mẹ chẳng có khoản nào khác. Tôi nói thì mẹ bảo nhà người ta làm hết rồi, chỉ còn mỗi nhà mình nên cũng phải làm. Lý do đó tôi thấy rất là vô lý. Mẹ không nói trước vì biết chắc tôi không chấp thuận đồng ý, vì vậy cứ làm trước, kiểu sự đã rồi, chắc như đinh tôi sẽ phải trả tiền. Từ trước đến nay mẹ đều như vậy. Tôi rất ức chế và nói sẽ không nhận nghĩa vụ và trách nhiệm trả khoản nợ này .Khi nhà tôi về quê, mẹ rất lạnh nhạt, không chuyện trò, cháu nội cũng không chơi cùng hoặc có cũng rất hời hợt. Cần phải nói thêm, từ khi tôi còn độc thân đến nay đã lập gia đình, chưa khi nào mẹ hỏi tôi đi làm có khó khăn vất vả hay không, đời sống với con nhỏ ở xứ người có khó khăn vất vả gì. Mẹ cũng không động viên con cháu cố gắng nỗ lực làm ăn tích cóp để mua nhà và kiến thiết xây dựng đời sống. Mẹ ít khi gọi hỏi thăm cháu hoặc có cũng rất hời hợt. Chỉ cần nhìn thấy điện thoại cảm ứng mẹ gọi, tôi biết chắc sẽ là việc giục gửi tiền về để trả nợ. Sau vấn đề lần này tôi ít khi gửi tiền cho mẹ hơn, chỉ nhiều lúc biếu cha mẹ vài triệu đồng .Gần đây đôi lúc mẹ lại gọi nói tôi phải có nghĩa vụ và trách nhiệm gửi tiền về trả nợ cho gia đình. Tôi cảm thấy mẹ không hề nghĩ cho con cháu khi đã phải gồng gánh mọi thứ trong gia đình, giờ lại phải nuôi con nhỏ trong khi nhà chưa có. Trong đầu tôi luôn cảm thấy tức bực và trách mẹ, không hề tập trung chuyên sâu thao tác. Đôi khi tôi còn cáu gắt với vợ con dù biết điều đó thật bất công với họ. Tôi biết khoản nợ của mẹ với thu nhập của mình không quá lớn, nhưng cái tôi ức chế là không biết còn phải trả đến khi nào, trả xong rồi mẹ có liên tục gọi điện thông báo những khoản nợ khác không .
Tôi phân vân giữa hai luồng ý kiến, một là chấp nhận trả hết cho mẹ vì biết với khoản nợ này mẹ sẽ không bao giờ trả nổi, hai là tôi trả rồi mẹ lại được đà báo những khoản nợ tiếp theo. Tôi luôn quan niệm sống ở đời phải lấy chữ hiếu làm đầu nhưng không thể thoát khỏi những dòng suy nghĩ tiêu cực này được. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Xem thêm: Gia đình là số 1 – Wikipedia tiếng Việt
Tiến
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 ( máy lẻ 4529 ) trong giờ hành chính để được tương hỗ, giải đáp vướng mắc
Source: https://suanha.org
Category : Gia Đình