Tôi sinh ra trong gia đình nghèo khó
Rồi lớn lên với cuộc sống cơ hàn
Nên tôi quý những thứ tôi đang có
Biết làm gì lúc sóng gió gian nan?
Cha mẹ tôi là nông dân lam lũ
Tấm lưng gầy chẳng kịp ráo mồ hôi
Nhưng tôi không cúi đầu hay tủi hổ
Bởi riêng tôi, họ đẹp nhất trên đời
Bạn chưa từng ăn khoai lang trừ bữa
Cũng chưa từng uống nước lã cầm hơi
Thì sao bạn biết quý từng hạt lúa
Mẹ cùng cha gom nhặt cả một thời
Nếu còn sống bằng đồng tiền của mẹ
Vẫn ngửa tay xin cha lúc đi chơi
Thì bạn ạ! Đừng vô tình cười nhạo
Khi ai gặp khó ở trong đời.
Bạn đang đọc: Những bài thơ về gia đình hay và ý nghĩa nhất
Nhà người xe máy, xe ga
Chỉ cần dẫm số gần xa biết liền
Bởi vì họ có lắm tiền
Gia đình khá giả hiển nhiên bình thường.
Nhà mình dãi nắng dầm sương
Có con xe đạp khắp đường đi theo
Dẫu rằng vật chất tuy nghèo
Đi đâu mình cũng cùng đèo bên nhau
Hai con phía trước, vợ sau
Còn tôi ngồi giữa đạp đau cả đùi
Thế nhung chồng vợ vẫn vui
Cám ơn xe đạp tiến lùi cạnh bên.
Sau này cuộc sống đi lên
Nghĩ về quá khứ nào quên xe này
Chỉ cần sánh bước chung tay
Nghèo nhưng mình vẫn tràn đầy tình thương.
Vợ chồng già vẫn bên nhau sớm tối
Lại hồn nhiên nên rất đỗi thân thương
Tuy giờ đây môi má đã phai hường
Nhưng hạnh phúc vẫn phi thường lắm đây.
Vui bên nhau mỗi khi mình thức dậy
Tôi với bà nay lại thấy yêu hơn
Mãi sẽ yêu mà chẳng biết dỗi hờn
Hạnh phúc đẹp xin cảm ơn bà nhé.
Ông ơi ông lời hứa rồi em sẽ
Đáp đền ông cho vui vẻ suốt đời
Em với ông mãi chia sẻ muôn nơi
Điều kỳ diệu mình sống đời trọn kiếp.
Nên một gia đình do trời định
Gặp nhau duyên số bà nguyệt se
Tình yêu vun đắp nén thành quả
Hạnh phúc vun vầy ta có ta.
Giữ gìn hạnh phúc là do ta
Hãy cố cùng nhau sống hiền hòa
Tấm lòng nhân Đức sẽ được hưởng
Gia đình sum vầy lại hòa ca.
Ai mà không có mẹ cha
Ai mà không biết ở nhà có con
Vậy mà đôi lúc vẫn quên
Tiền tiêu xả láng… là quyền của ta
Khi đó lại thấy ở nhà
Mẹ phải lọ mọ… lân la ngoài đường
Con thì cũng rất đáng thương
Học hành bập bõm… tìm đường mưu sinh
Bớt tiêu đi mấy chục nghìn
Mẹ và con cái… gió sương làm gì
Ai ơi hãy nghĩ lại đi
Giúp mẹ những gì thì hãy giúp ngay
Kẻo mai nhắm mắt xuôi tay
Có làm ma lớn chẳng hay tí nào.
Thiêng liêng hai tiếng gia đình
Nơi mọi người sống hết mình vì ta
Con cháu cha mẹ ông bà
Xung quanh tất cả đều là người thân
Cho ta cuộc sống tinh thần
Cho ta vật chất không cần nghĩ suy
Cha mẹ ta thật diệu kỳ
Yêu thương ta nhất từ khi lọt lòng.
Mẹ cho ta bú ẵm bồng
Cha nuôi ta lớn tính công thế nào
Như là biển rộng trời cao
Cha làm bệ phóng dẫn vào tương lai
Vì con chẳng ngại chông gai
Cha mẹ ta đó cả hai sẵn sàng
Làm hạt cát nhỏ bên đàng
Cho ta bước tới huy hoàng quang vinh.
Cho ta cuộc sống lung linh
Cho ta có một gia đình ấm êm
Bên nhau gắn bó ngày đêm
Gia đình hạnh phúc càng thêm mặn nồng.
Xuân qua én cũng đi qua
Niềm vui ở lại với ta suốt đời
Công thành danh toại rạng ngời
Gia đình êm ấm ơn trời riêng ban.
Đâu là hạnh phúc thế gian
Có cha có mẹ muôn vàn yêu thương
Con cái hiếu thảo bốn phương
Vui lòng cha mẹ vượt tường khổ đau.
Hạnh phúc ơi đến mau mau
Và luôn ở lại cho nhau tiếng cười
Gia đình là lộc bởi trời
Con cái là lộc trong người mẹ cha.
Gia đình có cũng như không
Mẹ con xa cách vợ chồng bỏ nhau
Mới nghe câu chuyện mà rầu
Bốn năm ròng rã tìm đâu mẹ hiền.
Cha thì đi vắng triền miên
Chỉ ông bà nội kề bên bốn mùa
Tội cho con trẻ ngây thơ
Ước ao có đủ sớm trưa cả nhà
Ngó sang bè bạn gần xa
Ai ai cũng vậy mẹ cha cận kề
Bỗng dưng nước mắt tràn trề
Sinh thành dưỡng dục có nghe thấy gì.
Đẹp thay hai tiếng gia đình,
Trong ngần câu hát, lung linh vang hòa.
An vui hạnh phúc, mái nhà,
Có công dưỡng dục mẹ cha tháng ngày.
Anh em trên dưới sum vầy,
Nâng niu đùm bọc đong đầy mến thương.
Đường dài có những nắng sương,
Vẫn luôn nồng ấm, ngát hương ân tình.
Niềm tin, cậy, mến trung trinh,
Hằng luôn suy ngẫm câu kinh sớm chiều.
Vườn hoa tươi thắm mỹ miều,
Gia đình có Chúa ngợp nhiều Thánh ân.
Đi xa ai cũng nhớ nhà,
Nhớ về mái ấm chan hào nghĩa ân.
Lời ru còn đó lâng lâng,
Câu ca trầm lắng, trào dâng diệu vời.
Đi xa, xa mấy phương trời,
Làm sao quên được những lời thân thương.
Mẹ cha một nắng hai sương,
Anh em trên dưới mến thương vơi đầy.
Đi xa, xa mấy đường dài,
Về đây vẫn thấy đẹp hoài ước mơ.
Về đây vẫn hóa trẻ thơ,
Vòng nôi ấp ủ vẫn chờ vẫn mong.
Đi xa ai cũng nhớ mong,
Ngày mai sum họp vui trong mái nhà.
Đi xa xa mấy ngàn xa,
Gia đình còn đó, câu ca sáng người.
Khi rời xa mới biết ý nghĩa của gia đình
Mới biết niềm vui trong từng cử chỉ
Mới biét hạnh phúc đâu nào xa xỉ
Vì chỉ một nụ cười cũng đủ ấm con tim…
Giữ mai gia đình trong một góc riêng
Để nhớ, để mong, để âm thầm cầu nguyện:
Xin nỗi buồn đừng hằn trên mặt mẹ
Và nụ cười đừng chia cách môi cha…
Gia đình thân thương trong hình bóng quê nhà
Nơi có mẹ cha có ông bà anh chị
Cả xóm giềng và những tri kỉ
Luôn cạnh bên chia sẻ nỗi vui buồn…
Anh chỉ cần những bữa cơm đầm ấm
Cùng vợ con cạnh nhau từng ngày dài
Bởi anh chẳng nghiện rượu bia thuốc lá
Nên anh thấy bữa cơm thật ngọt ngào,
Em biết không hỡi vợ hiền thương mến
Điều anh ước chẳng to lớn đâu người
Chỉ mong sao bên em mình hạnh phúc
Biết chăm sóc quan tâm nhau từng ngày.
Và bên nhau quây quần mỗi đêm xuống
Dưới mâm cơm mình tâm sự vui buồn
Hai vợ chồng cùng những thiên thần nhỏ
Thật hồn nhiên cười nói suốt ngày dài.
Người anh yêu anh chỉ mong vậy mãi
Chẳng cao sang mình yêu nhau say nồng
Sẽ gánh bước thương và yêu trọn kiếp
Buồn hay khổ vẫn bên nhau không rời.
Mâm cơm nhỏ nhưng tràn đầy ý nghĩa
Khi tình duyên luôn tràn trề đong đầy
Cám ơn nhiều trời ban một hạnh phúc
Dẫu nhỏ bé nhưng chan chứa vui cười.
Với bố mẹ, con luôn là đứa trẻ
Vẫn thơ ngây, bé bỏng chẳng biết gì
Vẫn cần bảo ban, cần yêu thương bao bọc
Dù tuổi con chẳng bé bỏng nữa rồi…
Và khi con nghĩ rằng con khôn lớn
Con ương ương mình đúng chẳng nghe lời
Làm bố mẹ con nào đâu hay biết
Chỉ mình con – con vui sướng, riêng con
Rồi con lớn thêm, con biết nhiều hơn trước
Con nghĩ nhiều, hiểu suy nghĩ mẹ cha:
Tất cả vì con, cho con, con tất cả
Hạnh phúc cuộc đời là hạnh phúc con yêu…
Và thời gian cứ chầm chậm bước đi
Cha mẹ già hơn để cho con chững chạc
Nhưng khi khó khăn con trở về bên cha mẹ
Ước một điều: Con vẫn mãi bé con…
Bố vốn chẳng nói nhiều như mẹ
Chẳng ríu rít lên khi mỗi buổi con về
Chẳng bao giờ nói nhớ con nhiều lắm
Chỉ cuối tuần nào cũng hỏi có về quê.
Bố ít khi mắng con sai này nọ
Toàn bênh con những lúc mẹ bực mình
Khi con ốm bố chẳng cưng chẳng nịnh
Nhưng suốt đêm dài bố ngồi đó, lặng thinh.
Lần bố ốm dù rất đau, rất mệt
Con nằm bên… trông bố… ngủ ngon lành
Bố chẳng đành nếu thấy con mất giấc
Nên một mình chịu đựng suốt năm canh.
Bố lạ lắm chỉ thích ăn thịt mỡ
Bảo nạc dai, bố không thích, không ăn
Con sung sướng ăn hết phần bố gắp
Mà ngây thơ không hỏi lại một lần.
Bố là như thể siêu nhân, người máy
Làm cả đời, da cháy sạm, vai xương
Bố là bố bằng da bằng thịt
Nhưng sao con thấy bố quá phi thường.
Thật thân thương gọi hai tiếng gia đình
Nơi duy nhất chốn yên bình ta đó
Hạnh phúc biết bao trong ngôi nhà nhỏ
Đầy ắp nụ cười và có thương yêu.
Về với gia đình xua hết những cô liêu
Bù đắp lại những sớm chiều mệt mỏi
Những lo toan phải hằng ngày gắng gỏi
Gạt bỏ ưu phiền va đập thói đua chen
Chẳng lo âu, ganh ghét với sang hèn
Bên tổ ấm những ngọn đèn thắp lửa
Ở nơi ấy có trái tim đôi lứa
Thắm nghĩa tình bên những đứa con ngoan.
Dẫu cuộc đời còn lắm những lo toan
Chẳng dám mong đến đàng hoàng sung sướng
Hạnh phúc giản đơn là nơi ta tận hưởng
Mái ấm gia đình chẳng vướng bận chi!
Khi đi xa con mới thấy nhớ quê hương
Nhớ má nhớ ba nhớ những điều giản dị
Lúc ở gần con thấy chẳng có gì là quý
Khi xa rồi mới quay quắt mỏi mòn trông
Khi ra đường mới biết vòng tay ba thật ấm
Lời nói của má hiền từ biết nhường nào
Vậy mà mỗi lần đi chơi về khuya ba má lo lắng nhắc nhở
Thì con hay xì xòa trách móc
Con lớn rồi, đâu phải đứa lên ba
Giờ con ở một nơi đất lạ, quê xa
Con mới hiểu, thấm thía hai từ “hạnh phúc”
Hạnh phúc là những điều đơn giản nhất
Là sự sẻ chia
Là yêu thương vô điều kiện giữa các thành viên
Trong gia đình
Thời gian ơi! Xin hãy quay trở lại
Quê hương ơi! Con xin tạ lỗi cùng người.
Không gia đình buồn lắm ai ơi
Cả đời vất vưởng cứ chơi vơi
Lúc đau lúc ốm nào ai ngó
Đau đáu lo âu chẳng thảnh thơi
Không gia đình nghĩ tủi lắm à
Người ta có chốn để về nhà
Vui buồn có người thân chia sẻ
Rôm rả chuyện gần tới chuyện xa
Không gia đình bất hạnh lắm thay
Cô đơn thui thủi chẳng ai hay
Nếp nhà sao cứ im như thóc
Chẳng có tiếng cười, tiếng vỗ tay
Thế mà ngày nay nghĩ cũng kỳ
Nhà nhà khi đã có ti vi
Nghĩa tình hàng xóm coi như mất
Xóm trên làng dưới chẳng ai đi
Điện thoại thông minh lại ra đời
Mỗi người một góc để ngồi chơi
Chẳng ai nói chuyện, chẳng ai đi lại
Mủm mỉm một mình chẳng chịu ngơi
Người lớn không chơi với trẻ con
Để cho em bé sống mỏi mòn
Tự kỷ sinh ra là cái chắc
Cuộc đời là cả sự héo hon
Thôi thôi ra hãy tỉnh lại thôi
Gia đình quan trọng nhất trên đời
Cái nôi nuôi dưỡng tạo nhân cách
Lấy lại tình thân đã xa dời.
Trong cuộc sống muôn vàn vất vả
Bao khó khăn ta đã từng trải qua
Nhưng dù qua bão táp phong ba
Bên gia đình ta không hề giục ngã.
Có các con đó là tất cả
Có vợ chồng là hạnh phúc vinh quang
Ta hèn kém đâu mơ màng nhung gấm
Không dám mơ cuộc sống sang giàu.
Điều em mơ đơn giản có gì đâu…?
Là mơ ước mai sau con mình lớn
Trong đường đời mãi có gia đình ta
Dẫu mai này cuộc sống có xa hoa…
Thì nên nhớ khi mình còn hèn kém
Mãi nhớ đến quê nhà có mẹ cha
Là nôi êm mỗi khi mình vấp ngã…!
Mái ấm gia đình du giấc ngủ cho ta…
Nắng tắt dần trên con đường nhỏ
Dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu
Mẹ về để nấu cơm chiều
Bữa cơm đạm bạc thương yêu ấm lòng.
Cả đời mẹ long đong vất vả
Cho chồng con quên cả thân mình
Một đời mẹ đã hy sinh
Tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu.
Mưa và nắng nhuộm màu tóc trắng
Bụi gian nan đọng lắng nếp nhăn
Rụng rồi thương lắm hàm răng
Lưng còng chân yếu ánh trăng cuối đời.
Tình của mẹ sáng ngời dương thế
Lo cho con tấm bé đến già
Nghĩa tình son sắt cùng cha
Giản đơn dung dị mẹ là mẹ thôi.
Con đi khắp chân trời góc bể
Ân tình nào sánh xuể mẹ yêu
Nghĩa dày độ lượng bao nhiêu
Có trong lòng mẹ sớm chiều bao dung.
Khi giá rét mưa phùn cùng tràn xuống
Bàn tay ai tê cóng nước chạm vào
Nhớ thân gầy cha quê nhà chẳng khỏe
Giữa gió mùa giữa cái lạnh buốt xương…
Ngôi nhà nhỏ núp dưới bóng quê hương
Có bụi chuối gió đưa thêm xào xạc
Có cánh cửa khép hờ cùng gió bão
Đựng niềm vui, tiếng cười nói rộn vang…
Khi xa nhà, khi đông lạnh đã sang
Con nhớ nhà, nhớ ổ rơm ngày ấy
Nhớ vòng tay… mẹ ơi… sao quen thuộc…
Giữa mùa đông bỗng thấy ấm lạ lùng…
Công cha cao tựa núi non
Dài sông, rộng biển – cho con nên người.
Cha cho con nụ cười tươi
Dành cho con cả cuộc đời, tương lai.
Dạy con: “Nhận rõ đúng sai
Ân tình, ân nghĩa, dũng tài, hiếu trung.
Rộng lòng, độ lượng, khoan dung
Gái, trai chí lớn – chớ dùng mưu ma.
Hiểu nhiều, biết rộng, nhìn xa
Đừng quá thiển cận – khó qua khổ nghèo.
Sóng to phải vững tay chèo
Chớ ham danh lợi mà gieo oán thù.
Bốn mùa đông, hạ, xuân, thu
Trong êm, ngoài ấm cho dù khó khăn.
Lỡ lầm phải biết ăn năn
Đừng huênh hoang cũng không nhăn nhó hoài.
Sống hôm nay – để ngày mai
Công to, việc nhỏ miệt mài cho xong
Khổ đau nên để trong lòng
Nước mắt chớ chảy thành dòng – ướt mi.
Gia phong, nề nếp duy trì
Sẻ san cơm, áo những khi người cần.
Thương người như thể thương thân
Kính trên, nhường dưới – góp phần, chung lo.
Gia đình – xã hội – sao cho
Vẹn tròn, hạnh phúc, ấm no, trong ngần” …
Đời cha sâu nặng nghĩa ân
Phận làm con nguyện muôn lần khắc ghi.
Yêu em thấy cuộc đời vui
Xa gần giấc mộng chôn vùi năm xưa
Qua ba mươi tuổi già chưa
Mà sao náo nức như vừa hai mươi.
Yêu em yêu cả mọi người
Cùng chia sẻ với nụ cười cảm thông
Muốn đem hết trọn tấm lòng
Bắt tay vồn vả số đông “nghèo hèn”
Yêu em tất sẽ phải quên
Một thời lang bạt ngả nghiêng tối ngày
Bởi vì… mai mốt, mốt mai
Có em bên cạnh sẽ dài lo toan.
Yêu em anh chẳng ngại ngần
Chỉ sao cho đủ ân cần xung quanh
Ước mong giấc mộng được thành
Bình minh nắng sớm duyên lành kết hoa.
Để cho anh khỏi phiền hà
Để bao nhiêu kẻ lạ la cà với em
Cả đời anh mãi khát thèm
Đam mê trọn kiếp ấm êm gia đình.
Ngày gia đình – ánh bình minh mắt bé
Là nụ cười của người mẹ hân hoan
Là vòng tay cha vững chắc an toàn
Là đỉnh điểm của trăm ngàn hạnh phúc.
Những bó hoa thay cho bao lời chúc
Những ánh đèn ấm áp lúc chiều buông
Những tiếng cười lanh lảnh vẫn còn vương
Bao kỷ niệm trong yêu thương đằm thắm.
Ngày gia đình – ngày của niềm khát vọng
Của bao người đang trông ngóng nơi xa
Bao tâm hồn đang mơ giấc mơ hoa
Mơ đoàn tụ – một mái nhà êm ấm.
Một mái gia đình hạnh phúc êm
Yêu thương ấm áp ngọt môi mềm
Chung tay xây đắp đời nồng thắm
Góp sức di bồi cảnh sắc thêm
Nhân tố ươm mầm an xã hội
Tế bào kết lộc phúc trăm miền
Cây lành thì quả càng thơm thảo
Hạt tốt vun trồng phát triển lên.
Từ ngày cha mẹ chia ly
Đời con buồn tủi khóc vì khổ tâm
Bạn bè thì đủ người thân
Gia đình yên ấm đâu cần gì hơn.
Tuổi con như cánh chim non
Mà sao số lại héo hon thế này
Gia đình bạn được sum vầy
Còn ta buồn tủi lỗi này tại ai?
Tội này đâu phải mình sai?
Mà sao cha mẹ giận hoài cách xa
Đâu còn tình cảm mặn mà
Một nhà đông đủ ông bà hai bên.
Lời con cầu Chúa ơn Trên
Xin ban hạnh phúc hai bên thuận hòa
Cho tình yêu của mẹ cha
Ngập tràn hạnh phúc ngôi nhà yên vui.
Để con được nở nụ cười
Không còn thiếu mẹ khi ngồi bên cha
Ước mơ em nói thật nha
Gia đình cha mẹ thuận hòa thế thôi.
Tình yêu hơn cả núi đôi
Ngàn năm vẫn đứng giữa trời sắc son
Niềm vui mơ ước héo mòn
Nếu cha và mẹ vẫn còn chia ly.
Trên đây là những bài thơ về gia đình hay và ý nghĩa nhất. Khi bạn có một gia đình niềm hạnh phúc, hãy nỗ lực vun đắp nhiều hơn để hoàn toàn có thể giữ lửa cho ngôi nhà của bạn. Một bước đi sai thì con cháu sẽ là người thương tổn nhiều nhất. Chúc gia đình nhỏ của những bạn luôn vui tươi, niềm hạnh phúc .
Source: https://suanha.org
Category : Gia Đình