Mụ bèn khuyên giải tỉ ti Vì sợ mất vốn thôi thì khoan khoan Sẵn lầu Ngưng Bích trống trơn Cho Kiều ra ở gẩy đờn giải khuây Lặng nhìn non nước trời mây Nhớ cha nhớ mẹ lòng này ngổn ngang Trông vời sương khói mênh màng Kim Trọng chàng hỡi còn màng đến hông? ” Buồn trông của bể chiều hôm Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa Buồn trông ngọn nước mới sa Hoa trôi man mác biết là về đâu Buồn trông ngọn cỏ dầu dầu Chân mây mặt đất một màu xanh xanh Buồn trông gió cuốn mặt ghềnh Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi” Bỗng đâu trông thấy một người Đẹp giai phong độ ra chiều thư sinh Hỏi tên ta chính Sở Khanh Chuyên đi cứu giúp người lành không công Vốn mang bản lĩnh anh hùng Thấy nàng khốn khổ quyết cùng giải nguy Lừa Kiều buổi tối trốn đi Dọc đường quất ngựa nó phi vào rừng Tú Bà ập đến đùng đùng Bắt về tra tấn tột cùng đớn đau… còn nữa
Bạn đang đọc: Bài thơ: Nhà mới (Thụ thi)
Đăng bởi Thụ thi vào 23/03/2015 07:23
KỂ NHANH TRUYỆN KIỀU
Chuyện Kiều của Cụ Nguyễn Du (1)
Kiệt tác văn học có từ xa xưa
Trẻ già trai gái đều ưa
Chỉ nghe truyền miệng người ta thuộc lòng
Nhưng mà trong truyện nhiều dòng
Mang điển tích cổ khó lòng hiểu ngay
Thế nên kể lại truyện này
Bằng lời dân dã trình bày đơn sơ
Để cho người ít thời giờ
Những khi rảnh rỗi vài tờ đọc chơi 10
Cúi xin lạy Cụ thưa lời
Con cháu mạo phạm xin người thứ tha.
“Trăm năm trong cõi người ta”
Phụ nữ xinh đẹp là hoa của đời
” Vân xem trang trọng khác vời
Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang
Hoa cười ngọc thốt đoan trang
Mây thua nước tóc tuyết nhường màu da
Kiều càng sắc sảo mặn mà
So bề tài sắc lại là phần hơn
Làn thu thuỷ nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh
Một hai nghiêng nước nghiêng thành
Sắc đành đòi một tài đành hoạ hai
Thông minh vốn sẵn tính trời
Pha nghề thi hoạ đủ mùi ca ngâm”
Ai gặp cũng phải thương thầm
Đi thi hoa hậu ắt cầm ngôi cao
Nhưng mà xa hội đảo trao
Khiến đời Kiều phải rơi vào trâm luân
Bắt đầu là hội chơi xuân
Gặp chàng Kim Trọng trọ gần nhà bên
Bạn học cùng với Vương Quan
Là em trai út của nàng chứ ai
“Ngày Xuân con én đưa thoi
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh rợn chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa”
Hai người mới gặp thoáng qua
Mà cơn sét choảng đã hoa mắt liền
Chắc là tiền định duyên tiên
Trai tài gái sắc bén liền tơ vương
Hai người trộm nhớ thầm thương
Hẹn hò trao gửi tính đường tương lai
Bất ngờ tin dữ tới nơi
Kim Trọng vội vã xa rời về quê
Ba năm phải chịu tang cha
Tình yêu gửi lại lời thề thuỷ chung
Nàng Kiều cũng gặp lao lung
Tai ương sao cứ trùng trùng bủa vây
Thằng bán tơ vốn mê say
Ghen tình hèn hạ hại ngay nhà nàng
Nó vu cáo với quan lang
Bắt Vương Ông đến công đường hàng hung.
Dồn nàng đến bước đường cùng
” Rẽ cho để thiếp bán mình chuộc cha”
Xưa nay những bọn qua nha
Chỉ chăm tham nhũng ắt là khổ dân
Làm cho nước tụt hậu dần
Giàu nghèo khoảng cách giãn lần càng xa
Số ít phè phưỡn xa hoa
Còn đa số chịu bôn ba túng bần.
Tin lan ra khắp xa gần
Vài hôm gã Mã Giám Sinh tới liền
Nó mang ra một xách tiền
Rồi đưa kiệu rước nàng Kiều đi ngay
Kiếp đoạ đầy khởi từ đây
Kiều ơi Kiều hỡi đắng cay muôn vàn
Mã Giám Sinh rắp mưu gian
Tình trường lão luyện khỏi bàn làm chi
Nó bảo mua để làm Dì
Hái hoa xong nó bán đi ngay liền
Mụ Tú Bà đã ứng tiền
Đưa vào nhà thổ sướng điên món hời
Hiểu ra Kiều mới rụng rời
Định toan kết liễu cuộc đời cho xong
Nhưng mà đâu được như mong
Lưỡi dao đâm nhẹ nên không hề gì.
Mụ bèn khuyên giải tỉ ti
Vì sợ mất vốn thôi thì khoan khoan
Sẵn lầu Ngưng Bích trống trơn
Cho Kiều ra ở gẩy đờn giải khuây
Lặng nhìn non nước trời mây
Nhớ cha nhớ mẹ lòng này ngổn ngang
Trông vời sương khói mênh mang
Kim Trọng chàng hỡi còn màng đến không?
” Buồn trông của bể chiều hôm
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa
Buồn trông ngọn nước mới sa
Hoa trôi man mác biết là về đâu
Buồn trông ngọn cỏ dầu dầu
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh
Buồn trông gió cuốn mặt ghềnh
Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi”
Bỗng đâu lẻn đến một người
Đẹp giai phong độ hình hài thư sinh
Tự xưng ta chính Sở Khanh
Chuyên đi cứu giúp người lành lao lung
Ta đây bản lĩnh anh hùng
Thấy nàng khốn khổ quyết cùng giải nguy
Lừa Kiều buổi tối trốn đi
Dọc đường quất ngựa nó phi vào rừng
Tú Bà ập đến đùng đùng
Bắt về tra tấn tột cùng đớn đau…
Đến khi máu chảy loang đầu
Nàng không chịu nổi mới cầu xin tha
Mụ bèn mang giấy bút ra
Bắt nàng cam kết sẽ là gái ngoan
Rồi cho chữa trị thuốc thang
Đến khi khoẻ lại dậy nàng nghề chơi
Mụ giảng cặn kẽ từng lời
Cứ như mật rót vào tai ngọt bùi
Rằng đại gia thích mua vui
Ném tiền không tiếc cốt người đê mê
” Chơi cho liễu chán hoa chê
Cho lăn lóc đá cho mê mần người
Khi khoé hạnh khi mày ngài
Khi ngâm ngợi nguyêt khi cười cợt hoa”
Đều là tiểu xảo nghề nhà
Khách càng mãn nguyện tiền boa càng nhiều
Xem thêm: Ứng dụng Google News: Đọc tin tức trong nước và thế giới 24/7 | Link tải free, cách sử dụng
Chưa có nhìn nhận nào
Trả lời
Source: https://suanha.org
Category : Tin Tức