MENU

Nhà Việt

Phục Vụ

24/24

Email Nhà Việt

[email protected]

Đương niên ly tao | Chương 1

Đương niên

ly tao

– Hà Hán –

dnlt 1

.

Chương 1 | Dục đoạn hồn

Vinh hoa giàu sang đã trông đủ cả ba triều, ở đầu cuối thì, trước điện ngọc vỡ thạch tan, năm nao sầu buồn buổi ly biệt .
Đại Thừa năm Chinh Hòa thứ năm. Mạt Thành. Rét đậm .
Vương Nhị sải từng bước chân lún sâu trong nền tuyết dầy cộm, vội vã đi về phía thành Tây .
Đây là việc làm mà đại ca mới tìm cho cậu, tuy đường xá hơi khó đi nhưng dù sao cũng đủ ăn. Hôm nay là phiên trực thứ ba mà ngờ đâu cậu lại dậy trễ, vừa Open đã thấy tuyết rơi ào ạt, manh áo cũ nát mẹ già may cho cũng chẳng cầm cự nổi, mới đi có vài bước đã lạnh thấu xương, người run cầm cập .

Nước mũi mới rỏ ra ngoài đã bị đóng đông, hít vào cũng buốt cả phổi, lỗ mũi lỗ tai ù tịt, miệng thở ra cũng thành màn khói trắng nhờ nhờ, gần như chắn hết tầm nhìn của cậu .
Từ đây hoàn toàn có thể thấy ba chữ “ Vô Xá lao ” khắc to trên nền đá phía xa, đó là nơi cậu thao tác .
Vô Xá lao, tên như nghĩa, phạm nhân đã vào rồi thì chỉ có nước chờ chết, mặc dầu cả thiên hạ được đại xá thì riêng phạm nhân ở đây cũng đừng mơ được thả ra ngoài, trừ phi đích thân Hoàng Đế tới cứu .
Vương Nhị không có trong quân tịch, cũng chẳng phải cai ngục, nên chỉ hoàn toàn có thể làm mấy việc lặt vặt kiếm ăn, tỉ như bưng trà rót nước sẵn sàng chuẩn bị cơm canh, hay quét dọn phòng giam, ngoài nguồn lương ba cọc ba đồng mỗi tháng thì hầu hạ chu đáo mấy vị quan sai cũng được thưởng thêm chút đỉnh. Cũng do đó mà dù không thích nơi này lắm nhưng khởi đầu cũng coi như thuận buồm xuôi gió .
Quấn chặt lấy tấm áo trên người, Vương Nhị cắm đầu đi về phía trước, dù đã làm ở đây một thời hạn không lâu, nhưng cậu vẫn chẳng thể thích nghi với bầu không khí trong này cho được, khi nào cậu cũng thấy nó âm u lạnh lẽo đến rợn .
Vô Xá lao lọt thỏm nơi đất trũng, được bao quanh bởi những con dốc đứng, càng gần càng khó đi, càng đi lại càng khó. Tới được khu vực thay ca thì Vương Nhị cũng đã thở hồng hộc .
“ Vương Nhị, sao giờ ngươi mới tới ! ” – Hồ Thuận, người giao ban cho cậu oán giận nói .
“ Xin lỗi nha. ” – Vương Nhị hấp tấp vội vàng bồi thêm, “ Lần sau ta thay ngươi hẳn một ngày. ”
Chiếm được món hời, Hồ Thuận liền ném việc làm lại cho cậu, chạy ra hơ hơ tay trước nhà bếp lửa, rồi nhân tiện khều luôn củ khoai lang nướng ra ủ vào lòng, sau đó mới thủng thẳng ra về .
Vương Nhị bắt tay quét dọn bàn nhà bếp, đun ấm nước sôi, thấy lao đầu gọi thì mang ấm nước đi tới, nhoẻn cười : “ Trương lao đầu, vừa lúc có nước sôi đây, tiểu nhân rót cho ngài một chén nhé ? ”
Trương lao đầu “ ừ ” một tiếng, đưa chén trà cạn cho cậu, Vương Nhị cẩn trọng rót thêm nước .
Lúc này Trương lao đầu mới nói với cậu, “ Hôm nay ngươi không phải quét dọn phòng giam. ”
“ Hả ? ” – Vương Nhị sững sốt, quét dọn phòng giam đúng là việc làm nặng nhọc nhất, chẳng có lẽ nào cái tay Hồ Thuận lười chảy thây chảy xác kia lại giúp mình cả .
Trương lao đầu lại nói : “ Tối qua có người trong cung tới, đã quét dọn hết từ trong ra ngoài rồi. ”
“ Người trong cung tới đây làm gì ? ” – dù sao Vương Nhị cũng mới làm chưa lâu, còn chưa trải đời, nghĩ gì là hỏi nấy, chẳng biết né đi .
Trương lao đầu liếc nhìn, thấy mặt cậu cứ thộn ra thì mắng, “ Ngươi biết cái gì ! Đừng có hỏi những thứ không nên hỏi ! ”
Vương Nhị hấp tấp vội vàng ngậm miệng, biết điều lùi sang một bên, nhưng vẫn chẳng nén nổi tò mò mà dòm về phía phòng giam .
Vừa nhìn cậu đã trông thấy một bóng trắng chậm rãi đi từ trong ra, nhất thời Vương Nhị không kịp phản ứng – người kia là một tù nhân thì rõ rồi, chẳng qua là từ lúc cậu đến đây tới giờ, chưa khi nào thấy phạm nhân hoàn toàn có thể ra ngoài cả .
“ Mau nhìn kìa, hắn được thả thật ! ”
“ Hắn cầm gì trên tay kia ? Dụ lệnh miễn tội của Hoàng Thượng hử ? ”
Vương Nhị nghe thấy vài vị quan sai khác đang buôn chuyện, lại bất giác đưa mắt nhìn người kia .
Người đó … thật gầy .
Nhìn từ phía cậu, tưởng chừng như chỉ cần chạm vào là người đó sẽ ngã, nhưng kỳ lạ thay, y bước tiến không có lấy một chút ít tập tễnh, vững vàng tiến về phía trước, trông đã thấy nho nhã bình thản rồi .
Trương lao đầu hấp tấp vội vàng chạy qua, nói vài câu gì đó với đám người ăn mặc lộng lẫy đi cạnh người kia, nhận dụ lệnh xong, mới chấp thuận đồng ý thả người ra .
Vương Nhị thật sự không nhịn nổi tò mò, vừa cần mẫn rót nước vừa trộm hỏi vị quan sai có quan hệ tương đối tốt với mình, “ Dư đại ca, người kia nằm ở phòng giam nào vậy ? Sao ta quét dọn suốt mà chưa thấy y khi nào nhỉ ? ”
Dư quan sai giả đò ho hai tiếng, thấp giọng bảo, “ Đó là đại nhân vật bị nhốt trong phòng giam chữ Khôn, hạng thấp bé như tất cả chúng ta làm thế nào mà gặp được, ngay cả cơm canh của y cũng là lao đầu đích thân mang tới. ”
“ Phòng giam chữ Khôn ? Đại nhân vật ? ” – Vương Nhị gãi đầu, “ Trông người nọ cũng thông thường lắm mà, y phạm tội gì vậy ? Tại sao giờ lại được thả ra ? ”
“ Suỵt ! Be bé cái mồm. ” – Dư quan sai nhìn Trương lao đầu đang đứng phía xa, xác lập không có gì nguy hại mới dám nói, “ Ai, người kia hả, chính là Thừa tướng đại nhân đương triều đó. ”
“ Thừa … thừa tướng ? ” – Vương Nhị giật bắn mình, suýt nữa thì sánh cả nước trong ấm ra, Dư quan sai tức giận trừng cậu một cái, Vương Nhị nóng vội ngậm mồm, làm bộ như đang thu dọn bát trà .
*
Lúc này, mấy vị cung nhân mới kiêu ngạo đi từ trong thiên lao ra, có vẻ như như họ chỉ chịu nghĩa vụ và trách nhiệm việc truyền lệnh mà không phải đảm nhiệm việc dẫn người quay trở lại, nên thái độ khá lãnh đạm với người vừa được thả ra kia. Đám cung nhân khoác trên mình lớp áo lông cừu dày khiến bao người hâm mộ, lại càng làm điển hình nổi bật lên vị ‘ thừa tướng ’ mỏng mảnh đơn độc phía sau .
Vương Nhị trông mà còn khó tin được kia là Thừa tướng đại nhân, sao hoàn toàn có thể chứ ?
Lạc thừa tướng – tuổi còn trẻ đã là nguyên lão ba triều, quyền thế khuynh đảo triều đình, được đương kim Thánh Thượng hết mực coi trọng, sao lại có tướng mạo thường thường thế kia ? Cậu từng nghe thuyết thư kể lại còn tưởng là một vị thần minh cái thế nào đó cơ .
Thừa tướng đại nhân sao lại sa cơ ra tận đây ?
Mà nếu đã được đặc xá, nếu vẫn giữ chức Thừa tướng đương triều, vậy sao y lại đơn độc ra tù mà không một ai tới nghênh tiếp như vậy ?
Giá rét thế này, mà y cũng chỉ mặc độc một chiếc áo lông mỏng dính, trông còn chẳng ấm cúng bằng bách tính tầm trung ?
Bao nhiêu nghi ngại cứ quấy trong đầu Vương Nhị, cho tới khi người nọ tới trước mặt mình, cậu mới giật mình choàng tỉnh .
Ngay trước mắt là vị Lạc thừa tướng danh chấn thiên hạ, còn mỉm cười nhìn mình, làm cậu luống cuống ngay cả tay chân cũng không biết để làm thế nào, nhìn ngang ngó dọc, chuyển tới chuyển lui cũng không biết nên tránh sang bên nào nhường đường cho người nọ .
“ Tiểu huynh đê, khụ khụ, có bát không ? ” – người kia hỏi cậu. Có lẽ chính do đã lâu lắm rồi không được thấy ánh mặt trời mà làn da trắng nhợt, âm thanh khàn khàn yếu ớt, nhưng vào tai thì rất dễ nghe, có cảm xúc khiến cho người ta bình tĩnh trở lại .
“ A … gì cơ ? ” – Vương Nhị ngẩn người .
“ Cậu có bát không ? ” – y hỏi lại, vẫn ôn hòa như vậy, không nóng không vội .
“ Ngài … ngài muốn uống nước ? Hay là ăn gì ? ” – Vương Nhị dần bình tĩnh, chuyện trò cũng lưu loát hơn. Hóa ra đây là Lạc thừa tướng đó, cũng như người thường thôi mà, cậu đã nghĩ như vậy .

“Không, khụ khụ, tôi chỉ muốn một chiếc bát con thôi, bát không, sạch là được rồi.”
Tuy lấy làm lạ, nhưng Vương Nhị cũng không chần chừ, cậu tìm một chiếc bát con, cẩn thận đưa cho hắn.

Những người khác, không ai dám chào hỏi y, cũng không ai dám cản đường y, tổng thể chỉ lãnh đạm nhìn người văn nhược thư sinh đang xin một chiếc bát con từ một tay tạp dịch .
“ Cám ơn. ” – được như mong ước, y cầm chiếc bát, cười tươi hơn một chút ít. Y đạp tuyết bước chầm chậm về phía trước, ống tay áo màu xám trắng thổi phần phật trước gió tuyết, để lộ ra cánh tay gầy gò .
Hình như y chẳng hề biết lạnh .

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bát trong tay. Nhìn kỹ thì thấy ngón tay y còn trắng trong hơn cả mem sứ.

Y bước về phía bắc, đó là hướng về Hoàng thành .
Vương Nhị thất thần nhìn theo, không biết sao, có vẻ như cả hồn phách cậu cũng đi theo người nọ .
Bên tai lảng vảng tiếng nhóm quan sai xì xào buôn chuyện .
“ Cũng chỉ có tên ngốc kia dám trò chuyện với hắn, hừ, đúng là điếc không sợ súng. ”
“ Ừ đúng rồi, thả ra thì sao chứ, chẳng qua là Hoàng Thượng niệm tình hắn phụ tá mấy năm mới tha cho một con đường sống thôi, chứ phải tội như hắn á, sớm về chầu ông bà từ lâu rồi ! ”
“ … Tội gì vậy ? ”
“ Đầu độc Hoàng tự … soán ngôi mưu phản … ”
Vương Nhị giật thót mình, hồn phách lập tức trở về vị trí cũ, sợ đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh .
Bảo sao, bảo sao chẳng ai dám đến gần hắn, chẳng ai đón rước hắn, chính bới hắn là loạn thần tặc tử … vậy mà cậu còn trợ giúp một tên loạn thần tặc tử ? Liệu có bị cho là đồng đảng không nhỉ ?
Liệu có bị đem đi chém đầu không nhỉ ?
Nhưng mà … Vương Nhị gãi đầu gãi tai, thật sự người đó còn hoàn toàn có thể làm mưa làm gió được ư ?
Hắn đã gầy yếu nhợt nhạt tới vậy rồi, ngón tay cũng lạnh như băng rồi, có lẽ rằng, hắn chẳng còn sống được bao lâu đâu …
*
— — Ta thích bát sen, tiểu phu tử ơi, ngươi còn nhớ không, đóa hoa sen tiên phong ngươi cho ta xem ấy .
— — Nhớ chứ, thần … nhớ chứ .
Từng bước từng bước, Lạc Bình bước đi thật chậm, đi mãi vậy mà cũng chẳng được bao xa .
So với một bước lên mây như trước kia, thì giờ đây hắn đi thật quá là chậm .
Phương bắc .
Hoàng thành nằm ngay phía bắc .
Đế Vương của hắn, quyền thế của hắn, đều ở phương bắc …
Cuối cùng, hai chân cũng trọn vẹn mất cảm xúc, hắn quỵ ngã trên mặt đất .
Ngửa đầu nhìn trời, tuyết vẫn rơi .
Tuyết đọng trên mặt hắn, hòa tan cũng nước mắt, lăn dài theo gò má, rơi vào chiếc bát sứ trống không .
Kiệt sức rồi .
Lạc Bình nghiêng người vùi trong tuyết, nhìn sắc nước lóng lánh rất ít trong bát, câm lặng khóc, rồi câm lặng cười .
Sinh mệnh bị mặt đất bát ngát từ từ bòn rút, hắn cảm thấy mình ngày càng nhẹ, cũng mỗi lúc một buồn ngủ. Trước khi nhắm mắt, có vẻ như hắn lại trông thấy hồ sen to lớn đó, nơi ấy có một đứa trẻ gầy nhỏ, chấm ngón tay vào nước, viết từng nét non nớt trên mặt đất .
Nó ngoái đầu lại cười, thướt tha gọi y, “ Tiểu phu tử, người tới rồi … ”
Đến khi chết, Lạc Bình vẫn cầm chiếc bát kia, cho tới khi tuyết trắng chùm lên tổng thể .
Hoàng Thượng, chiếc bát sen tiên phong kia đã vỡ trong tay thần .
Thần dùng cả cuộc sống mình, đền bù cho ngài một chiếc ở đầu cuối này, không biết nó thể sánh với một chén giang sơn trong tay ngài hay không .
Một đời là triều thần hô mưa gọi gió, đã chết cóng trong tuyết đông như vậy .
*
Ngoài dự liệu của mọi người, khi hay tin tên phản tặc Lạc Bình chết, Hoàng Thượng đã hạ chỉ cử hành Quốc tang cho hắn, cả nước phải khóc than cho vị Lạc thừa tướng kia, tang kỳ lê dài suốt bảy ngày .
Trong bảy ngày này, vị Quân Vương trẻ tuổi chưa từng lâm triều, cũng chưa từng ghé qua hậu cung .
Thái hậu, phi tần cùng những đại thần vô cùng lo ngại, từng nhiều lần dò hỏi vị Cao Phúc hầu hạ bên cạnh Hoàng Đế, tuy nhiên chỉ được đáp lại bằng một nguyên do rất là kỳ quặc : Hoàng Đế đang chuyên chú trồng hoa .
Trên chiếc gối của Hoàng Đế có đặt một chiếc bát sứ trắng, không phải lấy từ lò nung trong cung đình, cũng không phải hàng tiến cống tới, chỉ là một chiếc bát rẻ mạt tầm thường hoàn toàn có thể phát hiện ở bất kể sạp bán ven đường nào .
Trong bát, có trồng một đóa hoa sen .
*
Bảy ngày đầu của cố Lạc thừa tướng qua đi, toàn bộ đều trở lại nề nếp cũ. Hoàng Đế vẫn là vị Hoàng Đế nghiêm khắc trị Quốc, thiên hạ cũng vẫn là thiên hạ thái bình như xưa .
Chẳng qua, đóa sen trong chiếc bát nọ chưa kịp nở đã tàn, như thể báo hiệu một Đại Thừa hưng thịnh sắp vào hồi suy vong .
Đêm đó, Cao Phúc đi thổi đèn cho Hoàng Đế đã nghe thấy vị Quân Vương đang chập chờn giữa mộng mị bật ra những lời mê sảng, lặp đi lặp lại rằng :
“ Lạc khanh, Lạc khanh, Lạc khanh à … ” – âm thanh nỉ non như của một đứa trẻ vừa khóc vừa kể .
Nước mắt rơi vào bát, vang lên từng tiếc tích tích muộn phiền, vỡ òa trên bông sen tàn lụi .
___________
Spoil chương sau :
Nếu hoàn toàn có thể sống lại một lần nữa, ta vẫn muốn làm quan, một vị đại quan .

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải …

Alternate Text Gọi ngay
Liên kết hữu ích: XSMB