Tôi không biết câu chuyện nên bắt đầu từ đây, đây thật sự là một nỗi đau đớn to lớn với tôi nói riêng và cả gia đình chúng tôi nữa. Tôi vừa buồn và giận em gái tôi, tôi cũng giận và chỉ muốn làm sao để tống khứ anh chồng tôi ra khỏi cuộc sống của tôi.
Tôi và anh ấy quen nhau từ thời đại học. Phải nói đó là một mối tình đẹp vì đều được mọi người ủng hộ. Nói đâu xa, bố mẹ tôi và bố mẹ anh đều khuyến khích chúng tôi yêu nhau và họ rất cởi mở và vui vẻ khi mỗi chúng tôi nhắc về nhau bằng những từ ngữ tốt đẹp. Cứ thế, tình yêu của chúng tôi trải qua những thời gian vui vẻ và yên bình thế tới khi ra trường và đi làm. Sau khi đi làm thì dù xa mấy chúng tôi cũng cố gắng gặp nhau, hai năm sáu chúng tôi tiến tới hôn nhân một cách vui vẻ và hạnh phúc trong sự chúc mừng của hai bên.
Sau đám cưới, chúng tôi mua nhà và ra ở riêng. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi chẳng có gì trục trặc cả. Anh rất yêu tôi và luôn làm tôi cảm thấy hạnh phúc, anh cũng luôn tin tưởng tôi và luôn động viên tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn. Còn tôi, tôi cũng luôn cố gắng làm mọi điều tốt đẹp để anh cảm thấy hạnh phúc.
Cứ thế cho tới khi em gái tôi lên thành phố bắt đầu học đại học. Vì để tiết kiệm chi phí và an tâm, dễ quản lý nên bố mẹ bắt em gái tôi ở chung với chúng tôi. Những ngày đầu tiên, em gái tôi có vẻ khó chịu vì có lẽ lạ lẫm và cũng vì do kiểm soát quá chặt chẽ, nhưng dần em gái cũng quen với những điều đó. Vì nhà khá rộng rãi nên em tôi có hẳn một phòng riêng rộng rãi có cửa sổ nhìn ra phía bờ sông, còn vợ chồng chúng tôi dọn sang phòng ngủ khác. Vì phòng có cửa đối diện nhau nên chúng tôi rất lo lắng em gái có thể thấy cảnh vợ chồng chúng tôi vui vẻ. Nhưng dần thì điều lo lắng ấy cũng biến mất. Cứ thế, vợ chồng chúng tôi và em gái tôi sống yên ổn và không có gì xảy ra.
Một ngày nọ, bất ngờ tôi cảm thấy không được khỏe nên quyết định đi khám bệnh. Khi tới bệnh viện khám thì được bác sĩ bảo rằng tôi đã có thai, cái thai đã được ba tháng tuổi. Tôi cực kỳ vui sướng vì vợ chồng tôi đã có quả ngọt của tình yêu. Buổi tối hôm ấy, tôi vui vẻ hơn mọi ngày, tôi cười suốt và tới giờ ăn cơm thì tôi liền thông báo cho chồng tôi và em gái tôi biết. Em gái tôi thì rất vui vẻ và liên tục chúc mừng tôi, nói những từ rất hoa mỹ. Còn chồng tôi thì cũng thấy vui vẻ nhưng dường như tôi thấy có lẽ anh có điều gì đó lo âu. Tối hôm ấy, tôi và chòng ngồi nói chuyện. Tôi nghe anh nói là, có con thì có nhiều thứ sẽ phải lo lắng lắm mà bây giờ nuôi con mà thành người tốt cũng khó lắm. Tôi thấu hiểu và ngồi an ủi anh, anh cũng vui vẻ an lòng.
Cứ thế cho tới một ngày nọ, khi tôi xin cơ quan nghỉ sớm để đi khám thai thì tôi đã không thể tin vào mắt mình về thứ tôi đã thấy ở phòng khám. Vừa tới phòng khám, tôi đã thấy xe anh đỗ bên ngoài rồi, và khi bước vào thì còn sốc hơn nữa. Tôi thấy anh và em gái tôi đang đi từ phòng kết quả đi ra và vẻ mặt của hai người rất vui vẻ. Tôi vờ như không thấy và tránh đi, sau đó tôi vào khám thai cho mình. Khi khám về tới nhà, tôi liền lái xe để vào ga ra rồi tức tốc chạy lên phòng của vợ chồng chúng tôi. Khi chạy được nửa cầu thang thì tôi đã nghe tiếng động phát ra từ phòng chúng tôi... đó là tiếng anh và tiếng em gái tôi. Tôi đứng ngoài cửa và bắt đầu nghe xem họ nói gì.
- " Em này, chắc chị gái em chắc cũng không biết đâu nhỉ."- anh nói một cách nhẹ nhàng.
- Vâng, dù gì anh cũng là người em yêu mà, tình yêu của chúng ta có kết quả rồi đấy... ôi, anh từ từ thôi, đừng làm em sợ... - tiếng em gái đáp lại.
Tôi nghe tới đây liền xông cửa vào phòng. Trên giường chúng tôi, chồng tôi và em gái đang trần truồng vui vẻ với nhau. Anh đang chuẩn bị chơi thú nhún với em gái tôi. Tôi sốc quá liền chạy xuống lầu rồi vào phòng bếp. Chồng tôi và em gái tôi vội mặc đồ vào và đuổi theo tôi.
Khi tôi khóa cửa thì phía ngoài anh kêu:
- Ly ơi, mở cửa cho anh. Anh biết lỗi rồi, em mở cửa cho anh đi... - anh vừa nói vửa đập cửa như nói tôi hãy mở cửa. Anh cút đi, anh cút cùng với con Thanh đi. Cả hai người đều là đồ tồi, cút đi, cút hết đi... - tôi nói trong nước mắt nghẹn ngào rồi hét lên.
- Chị ơi, mọi thứ không như chị nghĩ đâu, xin hãy tin em. - Thanh nói với giọng hối hận.
- Em im đi, chị biết em có thai với anh ấy rồi, đồ tồi. Sao lại cướp chồng chị hả em, chúng ta là chị em mà. - tôi nói vọng ra.
Phía bên ngoài liền im tiếng nói, rồi tiếng đập cửa dần dần cũng vơi. Tôi nắm tay nắm cửa mở ra, nhưng sao tôi mệt quá nên đã ngất đi mất.
Khi tỉnh dậy thì trời đã tối. Tôi từ từ bật đèn rồi mở cửa ra xem bên ngoài thế nào rồi. Vừa bước ra thì đồ đạc trong nhà bị hư hỏng như vừa có cuộc cãi vã lớn nào đấy. Tôi chậm bước đi ra phía nhà bếp, chén bát có cái vỡ và cũng có cái bị mẽ đi do bị ném. Tôi lại chỗ kệ bếp, vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy, tôi liền ngã bật ra sau. Trước mắt tôi là anh đã bất động với vết cắt phía cổ, còn bên cạnh là Thanh em gái tôi đang cầm con dao tự đâm vào bụng mình. Tôi lồm cồm bò lại sờ lên mũi thử xem thì thấy cả hai đã chết rồi. Tôi vội vàng chạy ra gọi cấp cứu nhưng chẳng hiểu sao tôi mệt quá mà ngất đi.
Source: https://suanha.org
Category : Gia Đình