MENU

Nhà Việt

Phục Vụ

24/24

Email Nhà Việt

[email protected]

Tâm Can

Thôi Thuấn Hoa thấy vẻ thất thần của cô, bèn nhìn xuống tấm phim siêu âm, ánh
mắt mờ ám tiếp tục quan sát khuôn mặt buồn rầu của cô, rồi chợt bừng tình hiểu
rõ mọi chuyện.

Tân Cam lúc này chẳng còn chút sức lực nào đế chú ý anh ta, gật đầu một cái
rồi đi ngay.

Tên mặt dày Thôi Thuân Hoa kéo cô lại, bỗng sắc mặt có chút lúng túng: “Này,
đừng đi! Đã có duyên gặp mặt, lại cùng gặp lúc khó khăn, giúp tôi một chút được
không? Tôi… hiện tại có chút rắc rối, cô có thể cùng tôi diễn một vở kịch được
không? Xin cô đây!”

Vì thời gian gấp gáp nên anh ta chỉ nói qua loa, Tân Cam đờ đẫn nghe, ngẩng
lên nói với anh ta: “Chi bằng chứng ta kết hôn đi?”

“Hả?” Bỗng dưng được cầu hôn, Thôi Thuấn Hoa há hốc miệng đến nỗi có thể nhét
vừa một quả trứng gà.

“Diễn kịch chi bằng diễn thực. Huống hồ hai chúng ta thực sự hợp tác rất ăn ý
mà. Anh xem, anh cần một cô vợ làm lá chắn, tôi cần một ông bố cho đứa con này.
Thôi Thuấn Hoa, nói thật lúc anh không động dục xem ra cũng đâu xấu xa lắm! Chí
ít sau này lúc họp gia đình, cũng rất đáng tin!”

Thôi Thuấn Hoa cố gượng gạo cười: “Cảm ơn! Quá khen rồi!”

“Đừng khách khí!” Tân Cam tỏ vẻ thật lòng, nhiệt tình: “Anh thấy thế
nào?”

“Tôi thấy…” Thôi Thuân Hoa dừng lại, hết nhìn bụng rồi lại nhìn gương mặt
cô, nghĩ về cha đứa trẻ trong bụng, lại nghĩ luôn phải đối mặt với đứa em của
mình, anh ta không khỏi rùng mình, lúc này một người như sát thủ trong phòng mổ
bỗng tỏ ra hòa nhã, dễ gần.

Anh ta thận trọng lùi lại hai bước, vượt ra khỏi tầm với cùa cô, rồi xoay
người vắt chân lên cổ chạy.

Tần Cam nhìn anh ta chạy như bị ma đuổi, cô đứng từ xa vẫy tay gọi mấy tiếng:
“Này… này…”, thật sự cảm thấy vô cùng nản lòng… Trịnh Phiên Nhiên từ chối
lời cầu hôn của cô đã đành, giờ đến cả con ngựa giống số một thành phố G cũng
ghét bỏ cô!

Hôm nay không phải ngày nghỉ, trong khu vui chơi trẻ em cũng không đông lắm,
chiếc đu quay ngựa gỗ hoa lệ với ánh sáng đủ màu cứ quay vòng tròn nhấp nhô lên
xuống, có người đưa con trẻ ngồi lên một chú ngựa gỗ, tươi vui hoan hỉ trong
điệu nhạc nhanh chậm đầy sống động. Tân Cam đứng bên cũng mỉm cười, thần sắc đã
bình tình trờ lại. Cô đứng ở đó rất lâu.

Thời gian đủ lâu để cô nhớ về nhiều chuyện trước đây.

Lúc Trịnh An Đồng vẫn còn là người bạn tốt của bố cô, cô đã rất quý ông ta,
mỗi lần ông ta đến lại khiên tâm trạng mẹ tốt hơn nhiều, điều đó làm bố và cô
rất vui. Khi đó, Trịnh An Đồng vẫn chưa biết cô là con gái ruột ông ta và Tân
Vân Hoa vẫn là bà Tống, Tống gia không có người nào dám mắng cô là “đồ con
hoang”

Sinh nhật năm đó – lần sinh nhật duy nhất mà đến tận hôm nay cô vẫn còn nhớ,
bố đưa cô đến khu vui chơi giải trí, hồi đó cô còn rất nhỏ nhưng đã rất bướng
bỉnh, thích chơi đu quay thì phải quay lại bằng được chỗ chơi đu quay bằng ngựa
gỗ, ngồi trên đó cả ngày, ngày ây bố mẹ cô vẫn còn rất trẻ, tay trong tay, đứng
đó đợi cô, mỗi khi con ngụa gỗ lướt qua mặt họ, hai người đều cùng huớng về phía
cô vẫy tay cười.

Sau này Trịnh Phiên Nhiên cũng đưa cô đi một lần, cùng cô đứng ở bên ngoài
mấy tiếng đồng hồ, cô lạnh lùng nhìn đu quay ngựa gỗ trống rỗng, còn anh lặng
nhìn cô. Lúc gần về, anh dẫn cô leo lên lâu đài cổ tích cao nhất ở khu vui chơi,
ngồi bên cửa sổ, anh chỉ tay về hướng chiếc đu quay ngựa gỗ phía xa xa cho cô
nhìn và nói: “Thử để ý xem, phải đứng thật cao, thật xa mà ngắm, mới có thế
không để bất cứ ai phát hiện ra rằng em coi trọng nó.”

Kể từ đó, Tân Cam không ngồi ngựa gỗ nữa.

Nhưng hôm nay thật đặc biệt, cô nhất định phải ngồi một lần. Đây là sự giải
thích duy nhất về tuồi thơ và hạnh phúc của cô, cô muốn dẫn sinh linh bé nhỏ
ngồi thử một lẩn.

Tiếng khóc “hu hù hu…” bên cạnh như đáp trả suy nghĩ của cô, Tân Cam bỗng
cảm thấy rùng mình. Cô cúi xuốg nhìn cậu bé có kiểu tóc tròn xoe hình quả dưa,
bám chặt lấy chân mẹ, trông như một chú gấu đang leo cây vậy. Bà mẹ trẻ mặt đỏ
phừng phừng, lê từng bước nặng nề, nhấc cậu bé lướt qua mặt cô.

Cậu bé khóc nức nở: “Con khát, hu hu hu… Mẹ ơi con khát…”

“Uống nước đi!” Bà mẹ vô cùng tức giận, đưa cho cậu bé cốc nước.

Thằng bé ngoạc mồm khóc lớn hơn: “Không uống nước! Con muốn uống Co-ca
cơ!”

“Không được! Một ngày nhiều nhất cũng chỉ được uống một cốc Co-ca thôi! Con
quên quy định bố đã nói à?!”

Thằng bé đáp: “Vậy bố còn quy định không được trốn học nữa! Sao mẹ còn nói
dối thầy giáo đưa con đi chơi?!”

“Là con van xin mẹ hôm qua đấy!” Bà mẹ trẻ gào lên, đương nhiên là vì hành vi

cong cớn, lấy oán trả ơn của đứa con trai làm cho phát điên lên.

Thằng bé chùi hết nước mắt nước mũi vào quần mẹ, khóc: “Vậy con cầu xin mẹ
lần nữa đây! Mua cho con Co-ca đi mẹ! Mẹ…”

Bà mẹ toàn thân run run, tiếp tục bước nặng, bước nhẹ nhấc Tiểu cong cớn
đi.

Tân Cam đứng một bên không nhịn được cười nhìn hai mẹ con họ, nhưng trong
lòng lại cảm thấy có chút tiếc nuôi… Tại sao không đáp ứng yêu cầu của thằng
bé? Uống nhiều Co-ca thì làm sao? Không nghe lời thì làm sao? Nếu là con cô,
phải giết người cô cũng giúp nó giết người.

Cô nán lại khu vui chơi rất muộn, lúc về đến nhà đã là bảy giờ hơn, trong
phòng yên ắng, Tân Cam tưởng Trịnh Phiên Nhiên ở trên tầng, lúc đi qua phòng ăn
bỗng giật nẩy mình. Anh đang lặng lẽ ngồi đợi cô.

Nhìn thấy cô cuối cùng đã về, chú Trần dùng tay ra hiệu cho mấy người hầu lập
tức bưng cơm canh lên.

“Canh rau xanh hải sâm.” Chú Trần bưng chén canh đẹp đẽ đặt cạnh cô, cười híp
mắt: “Phụ nữ mang thai ăn hải sâm sẽ rất tốt cho da em bé.”

Tân Cam cầm đôi đũa, im lặng không nói gì.

Trịnh Phiên Nhiên ngước lên nhìn chú Trần, lạnh lùng nói: “Từ ngày mai cho
chú nghỉ phép.”

“Cảm ơn thiếu gia, tôi cũng muốn về quê lâu lắm rồi.” Chú Trần dường như chưa
bao giờ tự đòi hỏi tiền lương.

Trịnh Phiên Nhiên mặt mũi tối sầm lại, nói thêm một câu: “Một tuần.”

Chú Trần cúi đầu cung kính, nhưng lại biểu lộ sự nuổi tiếc: “Tại sao vẫn
không đuổi mình đi?”

Trong lúc họ nói chuyện, Tân Cam đã ăn hết hai bát canh, sau đó chú Trần cho
tất cả mọi người lui ra ngoài, phòng ăn trở nên yên ắng, Trịnh Phiên Nhiên vẫn
ngồi đối diện cô, từ từ dùng cơm.

Anh rất bình thường, không hỏi, nhưng cô lại cảm thấy nên giải thích: “Hôm
nay, dụng cụ ở bệnh viện hỏng, cho nên…” Mới nói dối một nửa, lại cảm thây
thật ấu trĩ, bệnh viện tư nhân đó dưới tên anh quản lý, làm sao có thể giấu anh
được? “Ngày mai em đi. Anh cứ yên tâm.”

“Anh có gì mà không yên tâm?” Anh cúi đầu chầm chậm ăn bát canh, bình tĩnh
nói.

Tần Cam đang ăn cơm, sững sờ, nước mắt tuôn rơi.

Trịnh Phiên Nhiên đặt bát đũa xuống, lặng lẽ nhìn cô. Đêm nay quá yên tĩnh,
đối diện với cô vừa ăn cơm vừa đầm đìa nước mắt, trái tim anh bỗng cảm thấy ngột
ngạt, nó giống như có một cái gì đó nén lại không nổi, cuối cùng lại đào
lên.

Trần Ngộ Bạch nói không sai, những kẻ đàn ông khinh thường tất cả những luân
thường đạo lý trên thế giới này, sớm muộn cũng phải chịu báo úng, An Tiểu Ly là
báo ứng của Trần Ngộ Bạch, còn báo ứng của anh chính là người phụ nữ vừa tuôn lệ
vừa đang cố giả vờ ăn ngay trước mắt anh lúc này.

Không chịu đựng được, anh rướn người rút đôi đũa từ tay cô.

“Em làm ồn thế đủ chưa?” Giọng anh ai oán: “Anh đâu bắt em phải bỏ nó! Nếu em
thực sự muốn sinh nó, anh sẽ nuôi.”

Không còn đôi đũa trong tay, bàn tay cô nắm chặt lại thành nắm đâm, ngẩng đầu
lên, khuôn mặt đẫm nước mắt.

“Phiên Nhiên, anh không biết làm một người cha tốt, anh không quan tâm đến
giọt máu này, gia đình này, anh xem tình cảm như là gánh nặng không cần thiết.
Đối với anh, sự xuất hiện của em và Trịnh An Đồng đã là quá đủ khiến anh phải
dằn vặt và chịu trách nhiệm, anh không hề muốn có đứa con này, sợ em sinh ra cho
anh…” Cô nói xong câu đầu giọng đã nghẹn đi, khóc không thành tiếng.

Trịnh Phiên Nhiên ghét cái thứ bé nhỏ đó, chưa sinh ra đã làm cho cô yếu mềm
như vậy rồi.

Anh đưa tay nắm lấy nắm đấm cùa cô, gồng lên xòe mười đầu ngón tay cô ra, oán
trách nói: “Nếu không phải là em sinh, thì em nghĩ anh sẽ giữ nó lại đến bây giờ
sao?”

Tân Cam nước mắt nhạt nhòa, kiên định lắc đầu: “Nhưng như thế vẫn chưa
đủ!”

“Vậy em muốn gì?”

“Em hy vọng anh yêu nó, giống như…”Giọng cô nghẹn lại, khẽ nói tiếp: “…
như yêu em.”

Đúng vậy, cô biết người đàn ông tên Trịnh Phiên Nhiên trước giờ luôn là người
yêu cô. Hồi nhỏ, khi anh cùng Trịnh An Đồng đến nhà Tống gia chơi, cô mời anh ăn
kẹo, hai người nhoắng cái đã lẳng lặng ăn hết cả hộp kẹo, Trịnh An Đồng hết sức
ngạc nhiên, vì lúc đó dù Trịnh Phiên Nhiên vẫn chỉ là một thiếu niên, nhưng lại
khách khí đến mức món sườn xào chua ngọt sở trường mà anh cũng không muốn

nếm.

Sau này thân thế cô bị vạch trần, Tân Vân Hoa bị ép rời đi, cự tuyệt bỏ rơi
cô đi lấy người khác, Tân Cam đã bao lần đi bộ đến tận nhà Trịnh gia tìm bà, lần
nào cũng vậy, Trịnh Phiên Nhiên đều tiễn cô về tận nhà, cả lần cưỡi ngựa bị ngã
bong gân cũng vậy.

Sau này cô luôn thử vờ như vô tình suy đoán về anh, nhưng trong lòng cô luôn
hiểu rõ, người đàn ông tên Trịnh Phiên Nhiên này chính là người duy nhất thật
lòng yêu cô trên thế gian này.

Cô nói xong câu “… như yêu em”, liền đưa một tay lên ôm mặt khóc. Trịnh
Phiên Nhiên dù vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng lòng bàn tay đặt trên tay cô cũng nóng
ran, ẩm ướt. Anh đứng dậy, đi đến bên cô, ôm cô từ phía sau.

“Nếu như là con trai, anh nhất định sẽ dạy nó tất cả bản lĩnh để sinh tồn, nó
muốn hô mưa gọi gió hay tiêu diệt cả thế giới này, anh sẽ cho nó toại nguyện.
Nếu nó là con gái, anh bảo đảm nó sẽ hạnh phúc, vui vẻ suốt đời.” Anh nhẹ nhàng
ôm lấy cô, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Nhưng anh không thể nào yêu nó như yêu
em được! Tân Cam! Anh không thể yêu bất cứ ai như yêu em được… Anh không
thể.”

Tuyệt đối không thể vì đứa con mà lấy cô, tuyệt đối không thể vì bất cứ ai
trên thế giới này mà lấy cô.

Tuyệt đối không thể yêu ai hơn cô, tuyệt đối không thể yêu bất cứ ai trên thế
giới này hơn cô.

Em không phải “tâm can” của anh, em là sinh mệnh cuộc đời anh.

Tân Cam ôm đầu khóc rưng rức. Anh quỳ xuống ôm cô, vỗ nhè nhẹ an ủi.

“Được rồi, đừng khóc nữa! Thích sinh con thì cứ sinh là được chứ gì, dù sao
đau đẻ chín tháng mười ngày cũng không phải là anh.” Ngữ khí vẫn lạnh lùng, đểu
giả, nhưng giọng nói khàn khàn không giấu nổi xúc động.

“Đừng khóc nữa, Tân Cam…” Anh ôm chặt lấy cô, hôn lên tóc cô: “Đừng khóc
nữa.”

“Anh đồng ý với em cố gắng làm một ông bố tốt nhé!” Tân Cam vừa nức nở vừa
nắm lấy vạt áo anh.

Anh chau mày miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

“Em không muốn đi Pháp. Hu hu hu…” Cô khóc to hơn.

“Được rồi, không đi nữa, sinh ở đây.”

“Anh là đồ khốn!” Bỗng nhiên tâm trạng cô thay đổi, oán trách anh một câu.
Anh chau mày, đôi môi cô ướt mềm hôn lên cổ anh, rồi lại tiếp tục khóc.

“… Được rồi, anh là đồ khốn…”

Nước mắt tuôn trào làm ướt vai áo anh, Tân Cam run rẩy, nói từng câu từng
chữ: “Anh đã vì em ở đây lúc này, Phiên Nhiên, sau này anh có làm bao chuyện bỉ
ổi với em, em cũng sẽ tha thứ cho anh một lần.”

Bác Sĩ Tôn hơi ngạc nhiên khi thấy Tân Cam đến, tay vừa chạm vào chiếc điện
thoại đường dây nội bộ ở trên bàn, liền nhìn ngay thấy Trịnh Phiên Nhiên đi phía
sau Tân Cam với vẻ mặt không vui, bà đột nhiên thở dài, rồi cười híp mắt đứng
dậy hỏi: “Lần này đến là để khám sản phụ đây chứ?”

Tân Cam mỉm cười, gật gật đẩu.

“Nào, bên này.” Bác sĩ Tôn đặt cô nằm ngay ngắn lên giường siêu âm, vừa thành
thục vừa cẩn thận kiểm tra một lượt, không có vấn đề gì, bà tiếp tục bắt mạch
cho Tân Cam, lúc này Trịnh Phiên Nhiên bước vào vẫn với bộ dạng chau mày không
vui. Bác sĩ Tôn bận rộn nhưng rất bình tĩnh, ngẩng lên trêu anh: “Sao nào? Tôi
đã sớm nói là cô ấy nhất định sẽ không cam lòng rồi phải không? Hai vợ chồng trẻ
cãi vã là chuyện thường, đâu thể không cần con chứ?”

Bạn của Tiểu bỉ ổi chẳng lịch sự gì cả, không để ý đến phản ứng của cô.

Tân Cam đang nằm, phải ngoái đầu lại mới nhìn thấy anh, anh chán nản đi đến
đối diện cô.

“Mạch ổn định, rất tốt!” Bác sĩ Tôn gật gật đầu, đứng dậy đi đên bàn làm việc
kê đơn thuốc điều dưỡng sức khỏe.

Thấy Tân Cam ngồi dậy, Phiên Nhiên vội đưa tay ra đỡ, cô vịn vào tay anh bước
xuống đất, mỉm cười, khẽ hỏi: “Lúc nãy bác sĩ Tôn nói mấy câu đó là có ý
gì?”

Anh không dằn lòng được, nói: “Nói em da thô thịt dày, khỏe, chịu đòn
tốt.”

“Không phải!” Tân Cam càng buồn cười hơn: “Câu trước cơ.”

Mặt Tiểu bỉ ổi méo xệch: “Không nhớ.”

Tân Cam dựa vào vai anh, nhẹ nhàng nói: “Nếu hôm ấy em quyết định phẫu thuật,
anh sẽ ngăn cản em chứ?”

Anh im lặng.

Tân Cam ngửa mặt nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, cô mỉm cười. Trịnh Phiên
Nhiên đã nhìn thây cô cười nhiều lần, những có lẽ đây là lần đầu tiên anh nhìn
từ góc độ này, nụ cười của cô thật mềm mại như nước. Anh xoa nhẹ cằm cô, thở dài
nói: “Hôm đó anh đứng ở sát vách bên kia.”

Bác sĩ Tôn ngồi bên cạnh tấm rèm ngăn cách với buồng khám, gõ gõ bút xuống
mặt bàn, nói vọng vào bên trong nhắc nhở với giọng hài hước: “Bố mẹ em bé ra
nghe già nói mấy câu đây, không về nhà lại không biết đường nào mà lần.”

Trịnh Phiên Nhiên nghiêng người hôn lên mắt cô, rồi dìu cô đi ra.

Đơn thuốc bác sĩ Tôn kê là đơn thuốc dưỡng thai an thần, bà ấy nhắc nhở rất
nhiều những lưu ý trong thời kỳ an thai, Trịnh Phiên Nhiên nghe xong mấy lời đó
thì chau mày, ngắt lời: “Không có lưu ý cho người lớn à?”

Ai thèm quan tâm đến tiểu tử thối đã cướp đi sự chú ý của cô với anh chứ!

Bác sĩ Tôn “Ồ!” lên một tiếng rồi nói với Trịnh Phiên Nhiên: “Ba tháng đầu
mang thai và ba tháng sau sinh tốt nhất là không nên quan hệ chăn gối, mấy tháng
giữa cũng không nên bị kích động mạnh.”

Tân Cam vừa nghe đã không kiềm chế được sự lo lắng biểu lộ ra mặt.

Khuôn mặt Trịnh Phiên Nhiên lúc này… còn tối sầm hơn cả khi nãy.

Buổi dạ tiệc chúc mừng Lương thị chính thức nhận cổ phần từ Tống thị đã làm
náo nhiệt cả thành phố G. Trịnh Phiên Nhiên giấu kín việc Tân Cam mang thai, hơn
nữa bụng cô vẫn chưa lộ rõ. Đêm nay, Tân Cam vẫn là người ăn mặc đẹp nhất, chi
là phía trong chiếc váy dài quét đất kia được thay bằng một đôi giày bệt. Cô đại
diện bên Tống thị đến dự buổi tiệc, nên Trịnh Phiên Nhiên đành đơn phương độc mã
đi một mình, nhưng tối nay anh cũng không vì chuyện này mà giận dỗi.

Hôm nay Trần Ngộ Bạch không đưa phu nhân tới, chỉ có hai thiên thần nhỏ đi
cùng, mỗi bên dắt một đứa ríu ra ríu rít. Đứa bé hỏi: “Tại sao tối nay mẹ không
đi ạ?” Đứa lớn tinh nghịch tròn mắt nói: “Không thể đến phải không ạ?” Đứa nhỏ
càng cảm thấy hiếu kỳ: “Tại sao ạ?” Đứa lớn liếc nhìn Trần Ngộ Bạch đang dắt tay
chúng, kéo dài giọng: “Vì lần trước mẹ cứ nhìn chú Trịnh, chú Trịnh đẹp trai hơn
bố…”

“Im đi!” Trần Ngộ Bạch quát, ánh mắt lạnh lùng liếc qua cặp kính trắng: “Ăn
kem của các con đi!” Anh ta buông tay hai đứa trẻ ra, hai chị em tay trong tay
vui vẻ chạy tới các bàn tiệc.

Đến dự buổi tiệc còn có Thái tử gia – người bí mật đào tạo thường niên khắp
nơi trên cả nước, đêm nay vì hai ông bạn chí cốt, dù bận trăm công nghìn việc
vẫn dành thời gian tới dự, xung quanh vị Thái tử này được bố trí một nhóm vệ sĩ
mặc thường phục, đừng nói là các chị em, ngay đến một con muỗi cái cũng không
thể bay tới gần.

Vì vậy Tiểu bỉ ổi có thể thoải mái vừa uống rượu với hai người vừa hưởng thụ
ánh mắt dịu dàng ấm áp của Tân Cam ngắm nhìn anh từ đằng xa.

Từ hôm Tân Cam nói ra những lời tuyệt tình đó với bố mình, cô vẫn chưa quay
lại Tống gia, ngay cả thăm hỏi sức khỏe qua điện thoại cũng khiến cô đắn đo lo
ngại, nhưng đêm nay lại được thân mật nói cười cùng ông, trong bụng còn có đứa
cháu ngoại của ông, cô bỗng cảm thấy ấm áp biết bao.

“Bố!” Cô cầm ly rượu trong tay ông: “Uống ít thôi.”

Tống Nghiệp Hàng cười: “Có chút rượu thế này mà con cũng sợ ta say sao?”

Tân Cam ngây người ra, nhớ lại những lời cô nói ngày hôm đó, khóe mắt đỏ hoe,
thì thầm giải thích: “Con không có ý đó… Bố, con biết bố nuôi nấng con vất vả
nhường nào, con không cố ý, hôm đó con…”

Cô nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa.

Tống Nghiệp Hàng từ đầu đã không để bụng mấy lời cô nói, lúc này thấy cô đột
nhiên như thế thì bật cười: “Con hôm nay làm sao thế… Con tức tối điều gì,
chẳng lẽ bố không biết sao? Lẽ nào lại muốn tính toán với con?” Ông đưa chiếc
khăn tay của mình cho cô: “Không phải phí công trang điểm đẹp như thế này, đêm
nay ở chốn này chỉ có con gái ta là đẹp nhất.”

Tân Cam đang khóc lại cười.

Ba người đàn ông ở gần đó chứng kiến cảnh này, đều im lặng không nói.

Thái tử gia Ngôn Tuấn cảm thấy khó tin: “Sao tôi nhớ là cô Tân Cam nhà anh
chỉ toàn làm người khác khóc thôi nhi? Tôi hoa mắt chăng?”

Trần Ngộ Bạch và Trịnh Phiên Nhiên – hai người đàn ông từng trải đều nhìn anh
ta với ánh mắt khinh bỉ: “Cái tên không có kinh nghiệm sống này thì hiểu cái
quái gì cơ chứ!”

Thế là Ngôn Tuấn im lặng.

Trịnh Phiên Nhiên chau mày liếc nhìn Tân Cam, thấy cô tươi cười hạnh phúc bên
Tống Nghiệp Hàng thì thở dài im lặng, quay sang hỏi Trần Ngộ Bạch: “An Tiểu Ly
nhà cậu cũng đa sầu đa cảm thế này à?”

Nhận được câu trả lòi khẳng định từ Trần Ngộ Bạch, anh ngừng lại giây lát rồi
hỏi: “Cậu làm thế nào mà chịu đựng được?”

Trần Ngộ Bạch cười, đưa tay đẩy gọng kính: “Chịu đựng? Tôi hưởng thụ còn
không hết ấy.”

Ngôn Tuấn chép miệng, lắc đầu: “Nếu không thì tại sao lại gọi anh là máy bay
chiến đâu dị thường được cơ chứ?”

Trần Ngộ Bạch lạnh lùng lườm anh ta, từ trước đến nay chưa bao giờ anh chấp
với cái tên tính tình trẻ con này.

Ngôn Tuấn im bặt.

Trịnh Phiên Nhiên chợt giác ngộ. Đêm qua cô tập yoga nửa tiếng đồng hồ, nghe
nhạc cho bà bầu một tiếng, trước khi đi ngủ còn xem một câu chuyện cổ tích đúng
hai mươi phút, lại còn vừa xem vừa đọc thành tiếng những đoạn thơ ngây, trong
sáng, anh ở bên cạnh không kìm được lên tiếng cằn nhằn, bị cô dùng ba chữ “ông
bố tốt” ra đe dọa. Sau đó, anh nhẹ nhàng đặt cô trong vòng tay, vỗ nhè nhẹ dỗ
dành, cô thích thú nằm trong vòng tay anh như con mèo híp mắt lại sung sướng vì
được gãi lông. Anh từ từ hôn lên vành tai, ngậm dái tai cô, hơi thở nóng ấm nhẹ
nhàng trườn xuống cổ, khen làn da cô mịn màng, đường nét tinh tế. Lúc cô rên lên
vì sung sướng là lúc con tim hoàn toàn không có kiểm soát, khi anh hóa thân
thành con thú điên cuồng, cô đã hoàn toàn rung động, không còn sức phản kháng,
gương mặt đỏ bừng, thở hổn hển, nằm bên dưới anh. Anh đột nhiên rút tay lại, Tần
Cam đợi rất lâu, rồi mở mắt ra với vẻ đầy nghi hoặc, chỉ thấy Phiên Nhiên nhắm
mắt nằm bên cạnh, dáng vẻ bình thản như đang ngủ, cô xấu hổ vội khép hai chân
lại, hất tay lên bờ vai lực lưỡng của anh.

“Sao thế?” Anh trừng mắt, nghiêm túc hỏi.

“Anh…” Cô cắn chặt môi, thờ hổn hển: “Lúc nãy anh như vậy… giờ em phải
làm thế nào?!”

Anh chau mày tỏ vẻ trịnh trọng nói: “Em quên bác sĩ Tôn nhắc nhở rồi à? Anh
là ông bố tốt, tuyệt đối không thể dạy con những điều xấu được!”

Tân Cam không ngờ đã bị anh làm cho “gậy ông đập lưng ông”, nghĩ đi nghĩ lại
cũng không nói được gì, liền che mặt hét lên một tiếng rồi lập tức quấn chăn
xoay đầu lại ngủ, khiến cuốn truyện cổ tích cạnh gối rơi xuống giường.

Anh nằm sau lung cô nhếch mép cười khoái trá rất lâu.

Đương nhiên sau đó anh vẫn chiều cô, hôn lên khuôn mặt đỏ ửng của cô, nhẹ
nhàng vuốt ve, cô tận hưởng cảm giác thoải mái, nhìn đôi mắt ướt quyến rũ của
anh, anh ngả người ra trước trong ý loạn tình mê, cô không biết tại sao lại bật
khóc, vừa khóc vừa cắn chặt môi, giọt lệ nhẹ rung trên hàng mi, cô nhắm mắt
tưởng như giấc ngủ tĩnh lặng, hai má ừng hồng, đôi môi căng mọng, nước mắt khiến
mí mắt mỏng manh như có thêm một lớp đá quý long lanh, dưới ánh đèn mờ ảo, ngân
lệ nơi khóe mắt như ảo ảnh, anh cảm thấy tình cảm vừa ngọt ngào như nước ngập
tràn, lại vừa nồng cháy muôn trượng.

Cũng đúng, cảm giác này không giống trước đây, nhưng chỉ có mấy tháng ngắn
ngủi thì nên hưởng thụ mới phải.

Thấy Trịnh Phiên Nhiên trầm ngâm, Ngôn Tuấn dùng khuỷu tay huých Trần Ngộ
Bạch, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Trịnh Phiên Nhiên hóa ra cũng có lúc cười…
như vậy!”

“Dâm đãng.” Trần Ngộ Bạch điền hai từ vào chỗ trống rất chính xác.

Ngôn Tuấn gật đầu liên tục.

Trần Ngộ Bạch cười, lắc lắc đầu, cùng Trịnh Phiên Nhiên lúc này đã tỉnh khỏi
ký ức nhìn Ngôn Tuấn với ánh mắt “cái tên không có kinh nghiệm sống này thì hiểu
cái quái gì chứ!”

Thái tử gia lại một lần nữa im lặng.

Trịnh Phiên Nhiên và Tân Cam đã quen biết nhau hơn hai mươi năm, ngủ cùng
nhau cũng đã mười năm, suốt ngày cãi nhau, cứ ba ngày lại chiến tranh lạnh một
lần, chưa bao giờ hòa thuận trong một khoảng thời gian dài như lúc cô mang
thai.

Tiểu bi ổi vẫn khó chịu như thường lệ, Tân Cam ngoài tính tình bướng bỉnh thì
ngày càng đa sầu đa cảm, động một chút là khóc, nhung hai người không hề cãi cọ,
thỉnh thoảng thoáng có biểu hiện cãi cọ, khóe mắt cô đã đỏ hoe, anh chẳng có lý
do gì để nói tiếp được nữa.

Thời gian đến nay đã không còn tính theo giây phút nữa, Trịnh Phiên Nhiên
ngày ngày theo dõi sự thay đổi của bụng Tân Cam. Lúc hơn ba tháng, bụng cô xem
như miễn cưỡng có chút nhô lên, dưới chế độ dinh dưỡng ti mỉ của chú Trần, cô ăn
càng ngày càng nhiều. Buổi tối đi ngủ, anh mát xa bụng cho cô, rêu rao hoài nghi
trong đó chẳng có đứa tiểu tử thối nào.

“Thực ra em lừa anh hả?” Anh nghi hoặc hỏi, nhưng trong câu nói có thể nhìn
thấy rõ vẻ vui mừng, hạnh phúc.

Tân Cam huých khuỷu tay đẩy anh ra, không vui nói: “Anh lại ghét bỏ con
rồi!”

“… Anh đâu có.” Tiểu bỉ ổi lẩm bẩm, giọng nhỏ xíu như không nghe thấy: “Chỉ
một tẹo thôi.”

Tân Cam “hừ” một tiếng, không so đo với anh.

Trịnh Phiên Nhiên ôm chặt lấy cô, bàn tay vẫn đặt ở đó.

Dưới lòng bàn tay anh là bụng dưới mềm mại của cô, so với cái bụng phẳng lì
trước đây thực sự có đẫy đà hơn, nhưng Phiên Nhiên vẫn không thể tưởng tượng có
một thứ đang khôn lớn trong đó, sau mấy tháng nữa sẽ có thể nhìn thấy mặt anh,
sẽ cười sẽ khóc, sau này khi lớn lên sẽ là một người giống anh.

Chính là sự tiếp nối mà cô nói, là sự tiếp nối cho huyết thống nhà anh, và sự
tiếp nối cho cuộc sống của anh và cô… sự tiếp nối của tình yêu.

Anh bắt đầu cảm thấy thú vị. Mặc dù sinh linh nhỏ bé này chắc chắn sẽ cùng
hưởng tất cả những tình cảm yêu thương chăm sóc lẽ ra chỉ thuộc về anh, nhưng
Trịnh Phiên Nhiên đã bắt đầu cảm thấy “yêu chim yêu cả lồng”, sự mong đợi đó cho
đến ngày hôm nay… đương nhiên là vẫn bí mật, không thể để cho cô biết
được.

Tân Cam cựa quậy, mơ màng hỏi người nằm đằng sau: “Chưa ngủ à?”

Anh không muốn thu tay về: “Ừm, ngủ đi.”

Tân Cam cảm nhận cánh tay ấm áp của anh trên bụng mình, càng cảm thấy giấc
ngủ thật ngọt ngào, chốc chốc Trịnh Phiên Nhiên lại vỗ nhè nhẹ, cô say giấc
trong vòng tay anh.

Source: https://suanha.org
Category : Trang Trí

Alternate Text Gọi ngay
Liên kết hữu ích: XSMB