MENU

Nhà Việt

Phục Vụ

24/24

Email Nhà Việt

[email protected]

Kinh Trường Thọ Diệt Tội và Thần Chú Bảo Hộ Các Em Bé

TÔI NGHE NHƯ VẦY:

Một thuở nọ, Đức Phật ở trên núi Thứu Phong gần thành Vương Xá, cùng với 1.250 vị đại Bhikṣu [bíc su], 12.000 vị đại Bồ-tát, chư thiên long bát bộ quỷ thần, người và phi nhân đồng đến hội họp để nghe Phật thuyết Pháp.

Lúc bấy giờ Thế Tôn dùng thần lực và từ khuôn mặt, Ngài phóng ra muôn loại tia sáng với nhiều màu sắc, như là xanh, vàng, đỏ, trắng và những màu sắc khác. Trong mỗi màu sắc có vô lượng hóa Phật. Mỗi hóa Phật có thể làm Phật sự chẳng thể nghĩ bàn. Mỗi hóa Phật lại có vô lượng hóa Bồ-tát đang tán dương công đức của Phật.

Các tia sáng ấy rất vi diệu và nhiều chẳng kể xiết. Chúng lượn quanh 80.000 vòng và chiếu sáng khắp nơi, trên lên đến Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ, dưới đến tận Địa ngục Vô Gián, không chỗ nào là chẳng rọi tới. Khi các chúng sanh ở trong đó thấy được ánh hào quang của Phật, họ tự nhiên niệm Phật và đều đắc Sơ Địa Phương Tiện Chánh Định.

Lúc bấy giờ trong đại chúng có 49 vị sơ phát tâm Bồ-tát. Ai ai cũng muốn hỏi Đức Phật làm sao để sống lâu, nhưng họ đều chẳng biết phải hỏi như thế nào.

Khi ấy Diệu Cát Tường Bồ-tát biết họ có điều nghi vấn, nên ngài từ chỗ ngồi đứng dậy, vén áo lộ vai phải, chắp tay và hướng về Đức Phật, rồi bạch Phật rằng:

“Bạch Thế Tôn! Con thấy một số vị trong đại chúng đây có điều nghi vấn muốn hỏi, nhưng họ đều chẳng biết phải hỏi như thế nào. Thế nên, bây giờ con muốn thay họ để thưa hỏi. Kính mong Như Lai cho phép con nói.”

Đức Phật bảo:

“Lành thay, lành thay, Diệu Cát Tường! Ông có điều nghi vấn. Ông hãy cứ hỏi.”

Ngài Diệu Cát Tường bạch rằng:

“Bạch Thế Tôn! Tất cả chúng sanh ở trong biển sanh tử, họ gây tạo các nghiệp ác. Từ kiếp này đến kiếp khác, họ luân hồi trong sáu đường. Cho dù được thân người nhưng do quả báo nên mạng sống ngắn ngủi.

Họ phải làm thế nào mới có thể diệt trừ các nghiệp ác và được sống lâu? Ngưỡng mong Thế Tôn giảng dạy phương pháp để được trường thọ.”

Đức Phật bảo:

“Này Diệu Cát Tường! Lòng đại từ của ông thật vô lượng. Ông vì thương xót chúng sanh tội khổ nên mới hỏi việc ấy. Nếu Ta thuyết giảng tường tận thì hết thảy chúng sanh đều không thể tín thọ.”

Ngài Diệu Cát Tường lại bạch Phật rằng:

“Bạch Thế Tôn! Ngài có Nhất Thiết Chủng Trí, là thầy của trời người, là cha lành của tất cả chúng sanh. Ngài làm bậc đại Pháp Vương và có thể diễn nói hết thảy diệu Pháp với chỉ một âm thanh. Kính mong Thế Tôn hãy thương xót chúng sanh mà rộng thuyết giảng Pháp này.”

Khi ấy Đức Phật liền mỉm cười và bảo toàn thể đại chúng:

“Các ông hãy lắng nghe. Ta sẽ phân biệt và giảng giải cho các ông.

Vào thuở quá khứ có một thế giới tên là Thanh Tịnh Vô Cấu. Trong cõi nước ấy có Đức Phật, hiệu là Phổ Quang Chánh Kiến Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật, Thế Tôn. Đức Phật ấy có vô biên chư Bồ-tát đại chúng cung kính vây quanh.

Trong giáo Pháp của Đức Phật đó có một Thanh Tín Nữ tên là Điên Đảo. Khi biết Phật đã xuất hiện ở thế gian, nàng đến chỗ của Phật và xin muốn xuất gia.

Khi ấy người nữ Điên Đảo khóc lóc thảm thiết rồi thưa với Đức Phật kia rằng:

‘Thưa Thế Tôn! Con đã trót tạo nghiệp ác. Con nay muốn cầu xin sám hối. Kính mong Thế Tôn hãy nghe con kể rõ sự tình.

Xưa kia con từng có mang và thai nhi đã tròn tám tháng tuổi. Do vì gia pháp nên con không thể có con cái. Thế là con uống thuốc độc để phá thai. Bào thai do con phá khi ấy đã đầy đủ hình người.

Sau đó, con gặp một người trí và vị ấy đã bảo con rằng:

“Nếu ai cố ý phá thai thì hiện đời người này sẽ bị quả báo bệnh nặng và thêm thọ mạng ngắn ngủi. Còn lúc chết thì sẽ đọa Địa ngục Vô Gián để chịu đau đớn khôn xiết.”

Giờ con suy nghĩ lại thì cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Cầu mong Thế Tôn với sức đại từ bi, xin Ngài hãy vì con mà thuyết Pháp và cho phép con được xuất gia để thoát miễn khổ báo này.’

Lúc bấy giờ Phổ Quang Chánh Kiến Như Lai bảo người nữ Điên Đảo rằng:

‘Ở thế gian có năm loại nghiệp ác khó mà sám hối cho sạch. Những gì là năm?

1. giết cha
2. giết mẹ
3. phá thai
4. làm thân Phật chảy máu
5. phá hòa hợp Tăng

Tội lỗi của những nghiệp ác này rất khó diệt trừ.’

Lúc bấy giờ người nữ Điên Đảo nghẹn ngào khóc than, lệ tuôn như mưa, cúi đầu đảnh lễ sát đất, và quỳ lết đến trước Phật, rồi thưa với Phật rằng:

‘Đức Thế Tôn, bậc đại từ cứu hộ tất cả. Cúi mong Thế Tôn thương xót, xin hãy thuyết Pháp cho con.’

Phổ Quang Chánh Kiến Như Lai lại bảo rằng:

‘Nghiệp ác do con gây ra sẽ khiến con đọa Địa ngục Vô Gián và phải chịu đau đớn không chút tạm ngưng.

Ở trong địa ngục nóng bỏng, luồng gió lạnh bỗng nhiên thổi đến và làm cho người tội tạm thoáng được lạnh. Ở trong địa ngục lạnh buốt, luồng gió nóng bỗng nhiên thổi đến và làm cho người tội tạm thoáng được nóng.

Địa ngục Vô Gián thì không phải như vậy. Ở địa ngục này, lửa từ trên bắn xuống, lửa ở dưới bốc lên. Ở bốn phía tường của ngục này đều làm bằng sắt. Bên trên có lưới giăng sắt bao phủ. Trên bốn cửa thành của đông tây nam bắc đều có lửa nghiệp cháy hừng hực.

Nếu một người thọ tội thì thân họ cũng đầy chật cả ngục và thân dài đến 80.000 yojana [dô cha na]. Nếu nhiều người thọ tội thì thân họ cũng đầy khắp cả ngục.

Toàn thân của người tội có những con rắn sắt khổng lồ quấn quanh. Nọc độc của nó còn thống khổ hơn cả lửa dữ. Có con bò vào miệng rồi chui ra mắt hoặc tai của người tội. Chúng siết chặt toàn thân của họ từ kiếp này đến kiếp khác. Tứ chi và các đốt xương của người tội luôn có lửa cháy rực phun ra.

Lại có quạ sắt mổ ăn thịt tội nhân. Hoặc có chó đồng cắn xé thân xác người tội. Các ngục tốt đầu trâu cầm binh khí và thét ra tiếng ác vang dội như sấm sét nổ.

Con cố ý phá thai nên sẽ chuốc lấy khổ này. Nếu Ta nói dối thì Ta không gọi là Phật.’

Khi người nữ Điên Đảo nghe Phật nói xong thì nghẹn ngào đau xót và xỉu trên đất.

Một hồi sau thì mới dần dần tỉnh dậy và lại thưa với Phật rằng:

‘Thưa Thế Tôn! Có phải chỉ riêng một mình con là sẽ chịu thống khổ này, hay tất cả những chúng sanh nào phá thai thì cũng đều phải thọ lấy nỗi khổ đó?’

Phổ Quang Chánh Kiến Như Lai bảo người nữ Điên Đảo rằng:

‘Thai nhi của con đã phát triển đầy đủ hình người. Nó nằm ở giữa các bộ phận dạ dày và đường ruột mà như là đang ở địa ngục với hai tảng đá đè ép vào thân. Nếu mẹ ăn đồ nóng thì con như ở địa ngục nóng. Nếu mẹ ăn đồ lạnh thì con như ở địa ngục lạnh. Suốt ngày nó phải chịu thống khổ.

Thế mà ở trong vô minh, con còn ác tâm cố ý uống thuốc độc. Nghiệp ác này sẽ tự động dẫn con đọa Địa ngục Vô Gián. Các tội nhân ở địa ngục chính là bạn đồng hành của con đó.’

Người nữ Điên Đảo kêu gào và lại thưa rằng:

‘Con đã từng nghe người trí nói lời như thế này:

“Nếu ai trót tạo các việc ác mà gặp được Phật hoặc chư Tăng, rồi chí thành sám hối thì tội sẽ được tiêu trừ. Giả như đã mạng chung và rơi vào các địa ngục, nhưng nếu thân bằng quyến thuộc tạo một ít phước cho họ, thì người chết sẽ được sanh lên trời.”

Có thật đúng như vậy không, thưa Thế Tôn? Xin Ngài hãy nói cho con biết!’

Phổ Quang Chánh Kiến Như Lai bảo người nữ Điên Đảo rằng:

‘Nếu có chúng sanh nào tạo các trọng tội mà gặp được Phật hoặc chư Tăng, rồi chí thành sám hối và quyết không bao giờ tái phạm, thì tội sẽ được tiêu trừ.

Giả như họ đã mạng chung và còn trong lúc Diêm Vương Thiên Tử vẫn chưa tra hỏi định đoạt, nếu lục thân quyến thuộc của người chết có thể lễ Phật cùng thỉnh chư Tăng để cúng dường, lại trong bảy ngày chuyển đọc Đại Thừa Phương Quảng Kinh điển và thắp hương rải hoa, thì khi ấy sứ giả khảo xét thiện ác của Diêm Vương sẽ cầm cây thần phan năm màu mà đến trước chỗ của Diêm Vương. Ở trước và phía sau của cây tràng phan này sẽ có tiếng ca tụng ngợi khen với âm thanh vi diệu và nhu hòa hiền từ vang ra.

Họ trình tấu cho Diêm Vương rằng:

“Người này tích nhân làm thiện!”

Hoặc giả như người chết lúc sanh thời tin theo tà kiến điên đảo, không tin Kinh điển trong Phật Pháp Đại Thừa, chẳng có tấm lòng hiếu thảo và không có tâm từ bi, lại chẳng có ai làm công đức cho họ trong bảy ngày sau khi mất, thì khi ấy sứ giả của Diêm Vương sẽ cầm một cây tràng phan màu đen mà đến trước chỗ của Diêm Vương. Ở trước và phía sau của cây tràng phan này sẽ có vô lượng ác quỷ.

Họ trình tấu cho Diêm Vương rằng:

“Người này tích nhân làm ác!”

Lúc bấy giờ, khi Diêm Vương Thiên Tử thấy cây thần phan năm màu đi đến thì lòng vui mừng vô cùng, ngài lớn tiếng nói rằng:

“Nguyện việc thiện của ta cũng bằng như hắn vậy!”

Ngay lúc đó, các địa ngục sẽ biến thành những dòng suối trong. Núi đao rừng kiếm biến thành hoa sen. Tất cả tội nhân đều thọ hưởng vui sướng.

Còn nếu Diêm Vương thấy cây tràng phan màu đen thì lòng phẫn nộ và hét ra tiếng dữ tợn như sấm nổ. Người tội lập tức rơi vào trong 18 đại địa ngục.

Tội nhân bị ép phải leo lên rừng kiếm, vào trong núi đao, ngồi trên giường sắt, hay phải bắt ôm trụ đồng. Lưỡi bị kéo ra để cày bừa, hoặc bị nhét vào trong cối xay để nghiền nát.

Trong một ngày có muôn lần chết đi và muôn lần sống lại. Triển chuyển như thế cho đến khi đọa Địa ngục Vô Gián để chịu thống khổ tột cùng; từ kiếp này cho đến kiếp khác, không chút tạm ngưng.’

Khi Như Lai kia còn chưa nói xong, thì lúc bấy giờ trong hư không có âm thanh ghê rợn hét ra:

‘Điên Đảo! Ngươi cố ý phá thai nên phải chịu quả báo đoản mạng. Ta là quỷ sứ đến để truy bắt ngươi đó!’

Khi ấy người nữ Điên Đảo kinh hoàng, nàng ôm chân của Như Lai kia và khóc than.

‘Cúi xin Thế Tôn hãy rộng thuyết giảng Pháp tạng của chư Phật và phương pháp tiêu trừ nghiệp tội cho con. Nếu được như thế thì dù có chết đi con cũng cam lòng.’

Lúc bấy giờ Phổ Quang Chánh Kiến Như Lai dùng uy lực của Phật mà bảo quỷ sứ rằng:

‘Này sát quỷ vô thường! Ta bây giờ muốn giảng Kinh Trường Thọ Diệt Tội cho người nữ Điên Đảo. Hãy đợi thêm một lát nữa thì tự ông sẽ có điều chứng ngộ.

Này Điên Đảo! Con hãy lắng nghe. Ta sẽ thuyết Pháp bí mật của chư Phật cho con, đó là Kinh Trường Thọ mà 1.000 Đức Phật quá khứ cũng đã giảng dạy, để khiến con cùng chúng sanh xa lìa đường ác.

Này Điên Đảo! Nên biết rằng, sát quỷ vô thường này đây không bao giờ lay động trước tình cảm van xin. Dù con có lấy vô lượng trăm ngàn vàng, bạc, lưu ly, xa cừ, xích châu, và mã não để mua chuộc tánh mạng thì vẫn không thể nào được thoát miễn đâu. Cho dù những người có thế lực, như là quốc vương, vương tử, đại thần, hay trưởng giả, nhưng lúc quỷ vô thường đến tước đi mạng sống quý báu của họ thì không một ai có thể thoát khỏi.

Này Điên Đảo! Nên biết rằng, duy nhất một chữ Phật mới có thể thoát miễn khổ ách đó.

Này Điên Đảo! Thế gian có hai loại người rất là hy hữu; họ khó gặp như hoa linh thụy.

– Một là những người không bao giờ làm điều ác.
– Hai là những người có thể sám hối khi phạm lỗi lầm.

Những người như thế rất là quý hiếm. Do con đã có thể thành tâm sám hối ở trước Ta, nên Ta sẽ vì con mà thuyết Kinh Trường Thọ, hầu khiến con thoát khỏi khổ ách bị quỷ vô thường truy sát.

Này Điên Đảo! Nên biết rằng, trong đời ác năm trược ở vị lai, nếu có chúng sanh nào gây tạo các trọng tội, như là: giết hại cha mẹ, uống thuốc độc phá thai, hủy hoại chùa tháp, làm thân Phật chảy máu, hoặc phá hòa hợp Tăng.

Các chúng sanh gây tạo năm tội ngỗ nghịch như thế, nếu họ có thể thọ trì Kinh Trường Thọ này, rồi biên chép đọc tụng, hoặc tự biên chép, hay bảo người khác biên chép, thì tội sẽ tiêu trừ và sẽ được sanh lên cõi Phạm Thiên. Huống chi là con nay còn đích thân thấy được Ta.

Lành thay Điên Đảo! Ở trong vô lượng kiếp, con đã gieo trồng các thiện căn. Nhân do câu hỏi khéo léo và sự ân cần sám hối của con, Ta nay sẽ thuyết Pháp cho con. Không bao lâu, con sẽ có thể chuyển Pháp luân vô thượng, có thể vượt qua vô biên đại hải của sanh tử, có thể chiến đấu với Thiên ma Ác Giả, có thể bẻ gãy cờ chiến thắng đã dựng lên của Thiên ma Ác Giả. Con hãy lắng nghe! Ta sẽ thuyết 12 Duyên Khởi mà chư Phật quá khứ cũng đã dạy.

Vô minh duyên hành, hành duyên thức, thức duyên danh sắc, danh sắc duyên sáu nhập, sáu nhập duyên xúc, xúc duyên thọ, thọ duyên ái, ái duyên thủ, thủ duyên hữu, hữu duyên sanh, sanh duyên già chết và các ưu sầu khổ não.

Khi vô minh diệt thì hành diệt, hành diệt thì thức diệt, thức diệt thì danh sắc diệt, danh sắc diệt thì sáu nhập diệt, sáu nhập diệt thì xúc diệt, xúc diệt thì thọ diệt, thọ diệt thì ái diệt, ái diệt thì thủ diệt, thủ diệt thì hữu diệt, hữu diệt thì sanh diệt, sanh diệt thì già chết và các ưu sầu khổ não diệt.

Này Điên Đảo! Nên biết rằng, do bởi tất cả chúng sanh không thể quán chiếu 12 Duyên Khởi, nên họ phải luân chuyển trong các đường sanh tử để thọ khổ. Nếu ai có thể quán chiếu 12 Duyên Khởi thì họ sẽ liền thấy như thật của các pháp. Do người đó thấy như thật của các pháp nên họ sẽ liền thấy Phật. Khi đã thấy Phật thì họ sẽ liền ngộ Phật tánh.

Vì sao thế? Bởi hết thảy chư Phật đều dùng 12 Duyên Khởi để làm pháp tánh.

Bây giờ con đã nghe được Ta thuyết 12 Duyên Khởi này, thì con sẽ được Phật tánh thanh tịnh và có thể làm bậc Pháp khí. Ta nay sẽ vì con mà nói một Đạo chân thật. Con hãy tư duy và gìn giữ một niệm này. Một niệm này gọi là Đạo tâm. Mà Đạo tâm còn gọi là tâm Đại Thừa.

Vì căn tánh của chúng sanh không giống nhau, nên chư Phật và Bồ-tát phân biệt mà nói có ba thừa. Trong niệm niệm con phải luôn luôn gìn giữ Đạo tâm này và chớ để quên mất. Dù thân bị năm uẩn [sắc, thọ, tưởng, hành, thức] thiêu đốt, bị bốn con rắn [đất, nước, gió, lửa] ăn nuốt, bị ba độc [tham, sân, si] não loạn, bị sáu tên giặc [sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp] chiếm đoạt, và bị hết thảy chúng ma đến xâm nhiễu, thì cũng không thể nào biến đổi Đạo tâm này.

Nhân do được Đạo tâm như thế, nên thân sẽ kiên cố như kim cang, tâm bao la như hư không, và không gì có thể trở ngại hay phá hoại.

Nhân do được thân tâm bất hoại, nên liền đắc Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác.

Nhân do đắc Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, nên sẽ có thường lạc ngã tịnh.

Khi đã có đầy đủ bốn đức của tịch diệt, thì sẽ liền có thể xa rời sát quỷ vô thường này cùng sanh già bệnh chết và các sự thống khổ ở địa ngục.’

Khi Đức Phật kia ở giữa đại chúng thuyết Pháp này xong, lúc bấy giờ quỷ sứ đang ở trong hư không khởi nghĩ như vầy:

‘Ta đã nghe được Thế Tôn thuyết giảng Pháp yếu này. Cho dù là địa ngục thì cũng có thể biến thành ao hoa sen thanh tịnh. Bây giờ ta phải xả bỏ cảnh giới của quỷ này mới được.’

Quỷ sứ lại nói với người nữ Điên Đảo rằng:

‘Điên Đảo! Khi cô đắc Đạo thì xin hãy hóa độ cho ta!’

Lúc bấy giờ Phổ Quang Chánh Kiến Như Lai lại bảo người nữ Điên Đảo rằng:

‘Này Điên Đảo! Ta đã giảng 12 Duyên Khởi cho con. Giờ đây Ta sẽ lại vì con mà nói Sáu Độ. Đó là: Bố Thí Độ, Trì Giới Độ, Nhẫn Nhục Độ, Tinh Tấn Độ, Thiền Định Độ, và Trí Tuệ Độ. Đây là Sáu Độ, con hãy gắng thọ trì.

Nay Ta sẽ lại vì con mà nói bài kệ vô thường của chư Phật quá khứ đã nói khi các Ngài thành Phật Đạo.

Các hành đều vô thường
Là pháp của sanh diệt
Khi sanh diệt diệt rồi
Tịch diệt an vui nhất’

Khi nghe Pháp xong, người nữ Điên Đảo hoan hỷ vô cùng, tâm hoát nhiên thanh tịnh, minh liễu khai ngộ. Sau đó, nàng nương thần lực của Phật rồi bay lên hư không với độ cao bằng bảy cây cọ và ngồi tĩnh tọa an nhiên.

Lúc bấy giờ có một đại tánh Phạm Chí, gia tài giàu sang không ai sánh bằng, bỗng nhiên lâm trọng bệnh. Sau khi khám, thầy thuốc bảo là cần phải có mắt người trộn với dược thảo thì mới trị lành.

Khi ấy ông trưởng giả liền sai đồng bộc đến các ngã tư đường mà lớn tiếng rao rằng:

‘Ai có thể nhẫn chịu đau đớn để bán đôi mắt của mình? Tôi sẽ cho ngàn lượng vàng với kho tàng trân bảo; tùy ý muốn bao nhiêu cũng được và sẽ không bao giờ nuối tiếc.’

Khi người nữ Điên Đảo nghe được lời rao đó, trong lòng vui mừng vô cùng và tự nghĩ thầm:

‘Mình đã nghe được Kinh Trường Thọ từ Đức Phật, và giờ đây hết thảy nghiệp ác cũng đã tiêu trừ. Tâm đã liễu ngộ Phật tánh. Lại còn rời xa sát quỷ vô thường và các sự thống khổ ở địa ngục. Ta phải xả bỏ thân này để báo đáp ân huệ từ bi của Phật.’

Sau khi nghĩ như thế rồi, nàng hô lớn rằng:

‘Tôi nay đã 49 tuổi. Sau khi nghe được Kinh Trường Thọ từ Đức Phật, bây giờ tôi muốn xả bỏ thân mạng này mà không hề luyến tiếc để biên chép 49 quyển Kinh Trường Thọ. Tôi chỉ mong sao tất cả chúng sanh đều có thể thọ trì đọc tụng Kinh này. Tôi cần bán đôi mắt của mình để trả tiền công cho những người biên chép Kinh. Mắt của tôi vô giá và muốn trả bao nhiêu cũng được.’

Lúc bấy giờ Năng Thiên Đế và các vị thiên tử biến hóa thành 49 người phàm, rồi họ đến chỗ của người nữ Điên Đảo và nói rằng:

‘Chúng tôi nguyện sẽ biên chép Kinh này cho cô, nhưng sau khi đã thấy Kinh rồi thì cô phải bán đôi mắt của mình.’

Lúc ấy người nữ Điên Đảo mừng rỡ khôn xiết, nàng tự rạch thịt từ nơi chân tay để lấy xương chẻ làm bút và chích máu làm mực mà cung cấp cho những người biên chép Kinh. Chỉ nội trong bảy ngày thì việc biên chép Kinh hoàn mãn.

Sau đó những người biên chép Kinh nói với người nữ Điên Đảo rằng:

‘Bây giờ chúng tôi đã biên chép Kinh xong. Chúng tôi hy vọng cô vẫn còn giữ lời hứa của mình. Sau khi xem Kinh xong, xin cô hãy trao đôi mắt của mình để chúng tôi mang đi bán cho Phạm Chí.’

Lúc bấy giờ người nữ Điên Đảo liền sai một kẻ làm nghề mổ giết để khoét đôi mắt của mình. Nàng cũng thỉnh cầu 49 người biên chép Kinh hãy chia một phần cho hắn.

Kẻ làm nghề mổ giết tuân lệnh và khi sắp sửa khoét mắt nàng thì 49 người kia đều xướng lên rằng:

‘Hiếm có thay, hiếm có thay! Thật là chẳng thể nghĩ bàn! Vì muốn biên chép Kinh này, người nữ Điên Đảo này đây đã có thể nhẫn chịu đau đớn để chẻ xương làm bút và chích máu làm mực mà chẳng hề luyến tiếc thân mạng. Chúng tôi làm sao mà đành nỡ lấy đi đôi mắt của cô chứ?’

Rồi với lòng từ bi, họ bảo người nữ Điên Đảo rằng:

‘Chúng tôi không còn muốn bán đôi mắt của cô cho Phạm Chí nữa. Nhưng khi nào cô đắc Đạo thì xin hãy cứu độ chúng tôi.

Xin nguyện chúng tôi đời đời sẽ luôn được sanh chung một nơi với cô để làm Thiện Tri Thức và cùng tuyên dương Kinh này để cứu độ hết thảy chúng sanh tội khổ.’

Lúc bấy giờ Hỷ Lạc Long Vương dùng đại uy lực, ngài thi triển các huyễn thuật mà trộm lấy Kinh của người nữ Điên Đảo, rồi cất giữ chúng ở trong long cung để thọ trì và cúng dường.

Chỉ trong khoảnh khắc, người nữ Điên Đảo bỗng hốt nhiên chẳng còn thấy Kinh nữa nên nàng nghẹn ngào rơi lệ mà thưa với Phật rằng:

‘Thưa Thế Tôn! Con đã xả bỏ thân mạng để biên chép Kinh Trường Thọ. Con chỉ mong sao Kinh này sẽ lưu truyền đến hết thảy chúng sanh. Bỗng nhiên bây giờ con không biết các Kinh đó ở đâu nữa. Lòng con giờ đây tràn đầy sầu muộn và nỗi thống khổ này thật khó mà nhẫn cho đành.’

Phổ Quang Như Lai bảo người nữ Điên Đảo rằng:

‘Kinh của con đã được long vương thỉnh xuống long cung để thọ trì và cúng dường. Con nên vui mừng và không cần phải ưu sầu.

Lành thay Điên Đảo! Do bởi năng lực từ công đức đó nên sau khi thọ mạng chấm dứt, con sẽ sanh về các tầng trời ở cõi vô sắc để thọ hưởng mọi điều vui sướng và vĩnh viễn sẽ không còn thọ thân nữ.’

Khi ấy người nữ Điên Đảo thưa với Phật rằng:

‘Thưa Thế Tôn! Ước nguyện của con không phải muốn sanh lên trời. Con chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp sẽ luôn được gặp Thế Tôn. Như thế, Đạo tâm sẽ không bao giờ thoái chuyển. Ở bất cứ nơi nào mà con đến, con sẽ luôn tuyên dương Pháp này cho hết thảy chúng sanh tội khổ.’

Phổ Quang Như Lai bảo rằng:

‘Có phải con đang nói dối?’

Người nữ Điên Đảo lại thưa rằng:

‘Thưa Thế Tôn! Nếu con nói dối, xin hãy khiến con bị quỷ vô thường truy bắt như lúc trước. Nếu con thật lòng thì bây giờ ở trước Phật, xin hãy khiến vết thương của con được lành hẳn.’

Do bởi nguyện lực nên người nữ Điên Đảo liền lập tức được bình phục như cũ.

Phổ Quang Như Lai lại bảo người nữ Điên Đảo rằng:

‘Nếu nhất tâm niệm Phật thì con có thể du hành từ Phật độ này đến Phật độ khác. Con sẽ liền có thể thấy vô lượng vô biên thế giới của chư Phật và cũng như thông hiểu bất khả thuyết văn tự ngữ ngôn ở nơi đó.’

Lúc bấy giờ chỉ ở trong một thoáng chốc, người nữ Điên Đảo liền đắc Vô Sanh Pháp Nhẫn của Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác.

Này Diệu Cát Tường! Nên biết rằng, Phổ Quang Như Lai lúc ấy chính là tiền thân của Ta. Người nữ Điên Đảo chính là tiền thân của ông đó. Còn 49 người biên chép Kinh thuở đó, nay chính là 49 vị sơ phát tâm Bồ-tát đây vậy.

Từ vô lượng kiếp đến nay, Ta luôn tuyên giảng Kinh này cho các ông và Pháp hộ thân để khiến cho hết thảy chúng sanh nào đã gây tạo nghiệp ác, dù họ chỉ nghe được nửa bài kệ trong Kinh Trường Thọ, thì thảy đều được tiêu trừ. Huống chi là nay Ta còn thuyết giảng thêm một lần nữa.”

Lúc bấy giờ vua Thắng Quân đang ở trong vương cung. Bỗng vào khoảng nửa đêm, ngài nghe có tiếng của một người đàn bà kêu gào khóc lóc. Tiếng gào khóc bi ai thảm thiết của bà khó ai kiềm lòng cho được.

Nhà vua tự nghĩ thầm:

“Trong thâm cung của ta chưa từng có việc này. Tại sao lại có tiếng bi ai như thế?”

Vào sáng sớm hôm sau, ngài lập tức sai người đến khắp mọi nẻo đường trong thành để tìm cho ra người đàn bà đó. Sứ giả tiếp lãnh sắc lệnh của quốc vương, họ tìm được và mang về. Khi người đàn bà ấy thấy quốc vương, bà hốt hoảng và xỉu ngay tại chỗ. Sau đó, nhà vua sai người xối nước lạnh vào mặt và dần dần thì bà tỉnh dậy.

Nhà vua hỏi rằng:

“Tối qua có tiếng kêu khóc. Có phải là ngươi không?”

Người đàn bà đó thưa rằng:

“Dạ thưa chính là thảo dân!”

Nhà vua hỏi rằng:

“Tại sao ngươi lại khóc lóc thảm thiết như thế? Ai đã ức hiếp ngươi?”

Người đàn bà đó thưa rằng:

“Tâu đại vương! Nỗi uất hận của con thật không có ai ức hiếp cả. Kính mong đại vương hãy nghe lời nói của thảo dân.

Con xuất giá theo chồng lúc con mới 14 tuổi. Trải qua 30 năm, thảo dân đã sanh được 30 đứa con. Dung nhan của chúng thù diệu, gương mặt hồng hào, môi đỏ như son, và răng trắng như ngọc. Chúng rất đáng yêu và xinh tươi như hoa giữa mùa xuân.

Con thương yêu chúng như xương, như não, và cũng như ruột gan của mình. Thậm chí con quý chúng còn hơn tánh mạng của mình nữa. Nhưng khi chúng vừa chớm lớn và còn chưa đầy một tuổi, thì khoảng vào mùa hè hoặc mùa thu, thì chúng liền bỏ con mà chết.

Bây giờ chỉ còn lại một đứa cuối cùng. Nó là mạng sống của con, nhưng hiện giờ nó trông ủ rũ. Con e rằng nó cũng sắp ra đi. Đó là nguyên nhân mà vì sao tối qua con đã khóc than.”

Khi nghe lời ấy xong, nhà vua rất ư sầu não và tự nghĩ thầm:

“Tất cả bách tánh đều trông cậy nơi ta. Nếu ta không thể cứu giúp họ thì ta không gọi là vua.”

Thế là ngài liền triệu tập quần thần và cùng họ thảo luận.

Nhà vua có sáu vị đại thần:

– Vị thứ nhất tên là Kiến Sắc.
– Vị thứ nhì tên là Văn Thanh.
– Vị thứ ba tên là Hương Túc.
– Vị thứ tư tên là Biện Tài.
– Vị thứ năm tên là Tùy Duyên.
– Vị thứ sáu tên là Dị Nhiễm.

Sáu vị đại thần này cùng tâu với nhà vua rằng:

“Tâu đại vương! Khi em bé mới chào đời thì nên lập đàn thất tinh và nhị thập bát tú để kéo dài thọ mạng, như thế em bé sẽ không bị chết yểu. Kính mong đại vương hãy tuyên cáo phương pháp này đến khắp thiên hạ.”

Khi ấy có một vị đại thần tài trí, đã từng gieo trồng các thiện căn nơi vô lượng chư Phật, tên là Định Tuệ.

Ngài đến trước nhà vua và tâu rằng:

“Tâu đại vương! Đại vương nên biết rằng, phương pháp của sáu vị đại thần đều không thể giúp em bé thoát miễn chết yểu.

Hiện tại có một vị đại sư, họ là Gautama [gau ta ma], tên là Nhất Thiết Nghĩa Thành, là bậc vô sư tự ngộ. Bây giờ Ngài đã thành Phật và đang thuyết Kinh Trường Thọ ở tại núi Thứu Phong. Kính mong đại vương hãy đến nơi đó để nghe.

Nếu ai nghe được nửa câu kệ của Kinh này thì hết thảy trọng tội mà họ đã tạo suốt trăm ngàn kiếp sanh tử đều sẽ tiêu diệt. Tất cả những đứa trẻ nào nghe được Kinh này, mặc dù chúng không hiểu nghĩa lý, nhưng do bởi công đức của Kinh này nên chúng sẽ tự nhiên trường thọ.”

Vua Thắng Quân nói rằng:

“Trẫm đã từng nghe sáu vị đại sư nói là tài học của Đạo nhân Gautama kém cỏi, chỉ là đứa con nít, tuổi tác non nớt. Theo luận thuyết của sáu vị đại sư thì Đạo nhân Gautama dùng yêu thuật huyễn hóa. Nếu ai tôn sùng thì đa số là họ sẽ mất Chánh Đạo.”

Lúc bấy giờ Đại thần Định Tuệ dùng kệ thưa với nhà vua rằng:

“Năng Nhân Tịch Tĩnh Thiên Nhân Sư
Trong vô lượng kiếp tu khổ hạnh
Nay được thành Phật chuyển Pháp luân
Tuyên lại quá khứ lời chư Phật

Chẳng trái hết thảy chúng sanh nguyện
Sức đại từ bi cứu quần mê
Thấy Phật như rùa gặp gỗ trôi
Cũng như linh thụy tối diệu hoa

Kính mong đại vương đến nghe Pháp
Đừng tin ngoại đạo lục sư ngôn”

Khi nói bài kệ này xong, Đại thần Định Tuệ dùng sức thần thông, ngài từ dưới đất thăng vọt lên hư không với độ cao bằng bảy cây cọ. Ngài liền ở trước nhà vua mà đọc các chú thuật. Và chỉ trong thời gian của một niệm, Đại thần Định Tuệ khiến núi Diệu Cao cùng nước của các biển cả vào trong tim ngài mà thân thể vẫn an nhiên vô ngại.

Khi vua Thắng Quân thấy việc này, nhà vua khen thật hiếm có và biết ngay là Thiện Tri Thức chân chánh.

Rồi ngài đảnh lễ ở trước Đại thần Định Tuệ và hỏi rằng:

“Thầy của thần là ai?”

Đại thần Định Tuệ tâu rằng:

“Tâu đại vương! Thầy của vi thần là Đức Phật Năng Nhân Tịch Tĩnh. Bây giờ Ngài đang thuyết Kinh Trường Thọ Diệt Tội ở trên núi Thứu Phong gần Đại thành Vương Xá.”

Sau khi nghe xong, nhà vua rất vui mừng. Ngài liền tạm ủy thác quốc sự cho Đại thần Định Tuệ, rồi với vô lượng quyến thuộc, đại thần, và trưởng giả cùng đi lên núi Thứu Phong gần thành Vương Xá. Ở trước và phía sau của những cỗ xe báu với bốn ngựa của nhà vua có cung nữ với đồng bộc cầm theo tràng hoa và hàng trăm loại phẩm vật cúng dường. Khi đến nơi, họ cởi các trang sức trên mình xuống, đi nhiễu Phật bảy vòng, rồi chắp tay đảnh lễ và rải hoa cúng dường. Tiếp đến, nhà vua thưa rõ sự việc trên với Phật.

Lúc bấy giờ Thế Tôn bảo vua Thắng Quân:

“Vào thuở quá khứ, người nữ này đã từng làm mẹ kế. Bởi lòng ganh tị, bà dùng thuốc độc giết chết 30 đứa con của người vợ trước.

Những đứa con bị giết đó đều thề rằng:

‘Ta nguyện đời đời kiếp kiếp luôn sanh làm con của bà ấy, rồi sẽ liền chết yểu để khiến bà khổ xiết và đau đớn thảm thiết.’

Nhưng bây giờ người nữ này đã tới đây nghe Ta giảng Kinh Trường Thọ, dù chỉ nghe được một bài kệ thì oan gia trái chủ sẽ từ đây vĩnh tuyệt.”

Lúc bấy giờ Thế Tôn bảo các đại chúng:

“Khi người mẹ có thai, Ma vương Ác Giả liền phóng rắn độc của bốn đại và ác tặc của sáu trần vào ở trong thai nhi. Nếu bất cứ một thứ nào ở trên không điều hòa thì mạng căn liền đứt. Ta có một thần chú, khéo có thể giúp tăng thêm thọ mạng của em bé. Nếu đứa bé nào bị bệnh hoạn khốn khổ, một khi nghe chú này của Ta qua lỗ tai, thì không gì là chẳng lành. Ngoài ra, chú này còn có thể khiến ác quỷ tháo chạy biệt tăm.”

Chú thuyết như vầy:

|| padmi padmi-devī kṣīni kṣīni kṣemin, jūre jūra jūrī, hūrā hūrā, yu rī, yu ra, yu rī, para pari-muñca, chide bhide bhañje māthe chida-kare svāhā ||

|| bách mi, bách mi – đe vi, cờ si ni, cờ si ni, cờ se min, chu re, chu ra, chu ri, hu ra, hu ra, du, ri, du, ra, du, ri, ba ra, ba ri – mun cha, chi đe, bi đe, ban che, ma the, chi đa – ca re, sờ qua ha ||

Đức Phật bảo:

“Nếu có thiện nam tử hoặc thiện nữ nhân nào thọ trì đọc tụng thần chú này, như họ muốn tụng chú này cho em bé đang ở trong bào thai, hoặc cho em bé đã sanh rồi, hay cho các em bé mắc bệnh, thì trong bảy ngày bảy đêm hãy thắp hương rải hoa, biên chép Kinh này để cúng dường, và chí tâm tín thọ, thì tất cả trọng bệnh cùng nghiệp chướng ở đời trước của chúng đều sẽ được tiêu trừ.”

Lúc bấy giờ có y vương Bồ-tát tên là Cố Hoạt, ngài đến trước Phật và bạch rằng:

“Bạch Thế Tôn! Con làm đại y vương và có thể chữa trị mọi chứng bệnh. Các trẻ nít có chín loại bệnh khiến chúng có thể bị chết yểu. Những gì là chín?

1. Cha mẹ phi thời hành dục.

2. Nơi sanh nở có máu chảy ô uế trên đất, khiến địa thần không chịu ở nên ác quỷ thừa cơ đột nhập.

3. Lúc sanh nở, rốn của em bé do không khử trùng đàng hoàng nên bị nhiễm vi khuẩn.

4. Lúc sanh nở đã không dùng bông gòn thấm thuốc khử trùng để lau sạch máu dơ từ bào thai bọc em bé.

5. Giết hại động vật để mở tiệc ăn mừng.

6. Khi mang thai hoặc lúc cho em bé bú, người mẹ ăn tạp nhạp những quả trái cây lạnh.

7. Khi em bé mắc bệnh, chúng được cho ăn với các loại thịt hỗn tạp.

8. Đương lúc sanh nở, điềm chẳng lành xuất hiện tại chỗ sanh. Nếu dây rốn vẫn còn dính vào người mẹ, thì người mẹ sẽ có thể bị chết. Nếu dây rốn đã cắt rồi, thì sẽ khiến em bé bị chết.

Thế nào là điềm chẳng lành? Mắt con người có thể thấy tất cả những loại xác chết và các điều quái dị. Do bởi mắt thấy những điều bất tịnh cho nên gọi là điềm chẳng lành. Nếu lấy ngưu hoàng, trân châu, và cát trắng tinh mang đi nghiền nát, rồi trộn với mật ong và cho em bé dùng, thì sẽ định tâm của em bé và có thể thoát miễn việc không cát tường.

9. Khi dẫn em bé đi vào buổi tối, chúng bị ác quỷ đánh đập.

Nếu có thể thận trọng chín việc này cho tất cả em bé thì chúng sẽ không bị chết yểu.”

Giữa lúc bấy giờ, Thiên ma Ác Giả ở trong ma cung, do cũng có Tha Tâm Thông nên thiên ma biết Đức Phật đang thuyết Kinh Trường Thọ Diệt Tội và Thần Chú Bảo Hộ Các Em Bé cho đại chúng, thế nên thiên ma sanh lòng phẫn nộ dữ dội, rồi thét ra tiếng ác vang dội, ưu sầu không vui.

Khi ấy ba con gái của thiên ma đến trước phụ vương thưa rằng:

“Thưa đại vương! Vì sao cha lại ưu sầu khổ não như thế?”

Ma vương đáp rằng:

“Hiện giờ Đạo nhân Gautama đang thuyết Kinh Trường Thọ cho vô lượng vô biên chúng sanh ở trên núi Thứu Phong gần thành Vương Xá. Đạo nhân Gautama muốn lưu truyền Kinh này đến hết thảy chúng sanh để họ trường thọ an vui. Ông ấy đang xâm phạm cảnh giới của cha nên khiến cha khởi sanh lòng tà ác.

Cha bây giờ muốn thống lãnh các hàng quyến thuộc cùng tất cả ma binh để đến chiến đấu. Cho dù là không thể cản trở Đạo nhân Gautama, thì cha cũng sẽ dùng uy lực mà bịt tai của chư thiên và đại chúng lại, để khiến họ không thể nghe Phật giảng Kinh Trường Thọ.”

Khi ấy ba con gái của ma vương dùng kệ can ngăn phụ vương:

“Thiên ma Ác Giả có ba con gái
Đến trước phụ vương cúi đầu thưa rằng

Đạo nhân Gautama Thiên Nhân Sư
Chẳng phải ma lực có thể cấm ngăn

Ngày xưa Phật ở dưới cội Đạo thụ
Khi vừa ngồi lên Pháp tòa Cát Tường
Ba chúng con đây khêu gợi sắc đẹp

Trong hàng thiên nữ chúng con đẹp nhất
Trăm loại nhảy múa mưu toan muốn dụ
Nhưng tâm Bồ-tát đều chẳng nhiễm trước
Quán ba chúng con như các cụ bà
Rồi thành chánh giác bậc thầy tất cả

Cung tên của cha muốn làm khiếp sợ
Ma binh vũ khí đầy khắp hư không
Bồ-tát xem như trò chơi trẻ nít
Chẳng chút hãi kinh tâm không thoái chuyển

Hôm nay thành Đạo làm bậc Pháp Vương
Kính mong phụ vương ác ý hãy dừng”

Sau khi Ma vương Ác Giả nghe bài kệ từ ba con gái của mình xong, thiên ma chọn những binh sĩ anh d?

Source: https://suanha.org
Category : Dụng Cụ

Alternate Text Gọi ngay
Liên kết hữu ích: XSMB